Chương 11

Nhìn thấy Triệu Tê chậm chạm không trả lời, Giang Bảo Nhi lo lắng sắp khóc: "Hoàng Thượng, ngài nói cho Bảo Nhi biết Bảo Nhi đã làm gì sai, Bảo Nhi sẽ lập tức thay đổi! Ngài đừng đuổi Bảo Nhi đi —"

Triệu Tê bị tiếng la hét làm cho đau đầu, quyết định đóng vai tra nam: “Nói thật với ngươi, trẫm là người có mới nới cũ, đã chán ngươi rồi. Trẫm muốn kết thúc mối quan hệ bao nuôi này với ngươi."

Giang Bảo Nhi mở to mắt: "Quan hệ bao nuôi?"

"Từ nay về sau ngươi không còn là nam sủng của trẫm nữa."

Khương Bảo Nhi biết được chân tướng thì rơi nước mắt, "Hoàng Thượng... có phải vì Dung công tử nên Hoàng Thượng không cần Bảo Nhi nữa không?"

Triệu Tê hỏi ngược lại: “Ngươi có muốn ở trong cung không?”

Giang Bảo Nhi gật đầu như giã tỏi, “Em muốn, Bảo Nhi muốn ở lại trong cung, ở bên cạnh Hoàng Thượng cả đời!”

“Nhưng hoàng cung không thể nuôi người nhàn rỗi.”

"Bảo Nhi nguyện ý làm nô tì, hầu hạ Hoàng Thượng!"

Triệu Tê nhìn Giang Bảo Nhi từ trên xuống dưới rồi nói: “Ngoài việc phục vụ người khác, ngươi còn có thể làm những việc khác. Ví dụ như ngươi rất thích diễn đúng không, vậy thì ngươi có thể đi diễn kịch.”

Khương Bảo Nhi nghi ngờ hỏi: “Hoàng Thượng đang nói hát diễn sao?”

"Cũng gần gần như thế."

"Bảo Nhi có thể hát Côn khúc..."

Triệu Tê xua tay liên tục, "Trẫm không nghe hiểu mấy thứ đó...quên đi, chuyện này chúng ta sẽ nói sau. Ngươi cứ nghỉ ngơi đi, trẫm đi đây."

Khương Bảo Nhi đáng thương nói: “Vậy Hoàng Thượng sẽ còn đến thăm em nữa chứ?”

"Trẫm không biết." Triệu Tê nói: "Nếu thấy chán thì cứ tự mình tìm việc gì đó làm đi. Ngoài đếm gạch đá, còn có thể học bơi, bơi ếch bơi tự do gì đó, để lần sau có rơi xuống nước thì không phải nhờ ai cứu ngươi nữa."

Giang Bảo Nhi:???

Khi Triệu Tê trở về Ung Hoa Cung, cung nữ của Từ An Cung đã đến mời cậu, nói rằng Ôn Thái Hậu muốn dùng bữa tối với cậu. Triệu Tê thay quần áo rồi chạy tới đó, kết quả Ôn Thái Hậu vẫn đang thương lượng quốc sự cùng các đại thần.

Vân Tụ, trưởng sự cung nữ bên cạnh Ôn Thái Hậu, nói: "Hoàng thượng muốn vào, hay đợi ở bên ngoài?"

Triệu Tê liếc nhìn vào bên trong, hỏi: "Mẫu hậu đang nghị sự với ai?"

Vân Tụ còn chưa kịp trả lời, phía trước đã vang lên một giọng nam trầm trầm: "Thần."

Vân Tụ vội vàng quay người khom lưng hành lễ với người phía sau: "Tiêu đại nhân."

Triệu Tê bắt đầu lục lọi ký ức ở trong tâm trí của mình — Thừa tướng đại nhân quyền khuynh triều dã, đệ nhất mỹ nam của Đại Tĩnh, đồng thời là trọng thần tâm phúc của Ôn Thái Hậu, Tiêu Thế Khanh.

Đệ nhất mỹ nam được chính phủ công nhận thực sự có ngoại hình đáng kinh ngạc. Khác với Dung Đường lạnh lùng như gió đông, Tiêu Thế Khanh có lông mày như kiếm, đen như mực, đôi mắt sáng ngời, khí chất cao quý tự nhiên. Thành thật mà nói, thừa tướng đại nhân này trông còn giống hoàng đế hơn cậu nhiều.

Tiêu Thế Khanh cúi đầu hành lễ với Triệu Tê: “Hoàng Thượng.”

Triệu Tê bị khí thế của hắn làm cho l*иg ngực có chút nghẹn lại, "Miễn, miễn lễ."

Tiêu Thế Khanh cười như không cười nhìn Triệu Tê: “Thần vừa nghe được mội hỉ sự từ chỗ Thái Hậu.”

"Chuyện gì?"

Tiêu Thế Khanh mơ hồ liếc mắt nhìn Triệu Tê: “Long mạch của hoàng đế…”

Triệu Tê phát điên, hơi đỏ mặt nói: "Đừng nói nữa, ở đây nhiều người như vậy!"

Tiêu Thế Khanh nhướng mày, có vẻ hơi kinh ngạc trước phản ứng của Triệu Tê: "Hoàng Thượng thẹn thùng sao? Đây không giống cách hành xử của Hoàng Thượng. Chẳng lẽ long mạch đã thay đổi, cho nên tính tình của Hoàng Thượng cũng thay đổi?"

Triệu Tê: "..."

Giang Đức Hải có lòng nhắc nhở Tiêu Thế Khanh: "Thừa tướng đại nhân, Hoàng Thượng đã hạ chỉ, không ai được phép nhắc đến hai chữ kia nữa. Nếu không sẽ bị cắt lưỡi!"

"Vậy sao." Tiêu Thế Khanh cười nói, "Vậy Hoàng Thượng muốn cắt lưỡi của thần sao?"

Triệu Tê trừng mắt nhìn hắn: “Không cắt, trẫm tạm thời giữ lại cái lưỡi của ngươi, còn có tác dụng.”

"Hả?" Tiêu Thế Khanh thản nhiên nói: "Có tác dụng gì?"

Triệu Tê:???

Hình như có gì đó không đúng?