Chương 10

Dung Đường nhìn cậu: “Nhưng Hoàng Thượng sẽ không thả ta đi.”

Đây là sự thật, Triệu Tê không thể để Dung Đường đến chỗ Triệu Đồng, trừ phi cậu muốn mình chết nhanh hơn. Trên thực tế, nếu muốn ổn định ngôi vị hoàng đế, cách tốt nhất là gϊếŧ Dung Đường, nhân lúc Triệu Đồng chưa phát triển thế lực, kinh tế còn lạc hậu, phái sát thủ đến gϊếŧ hắn.

Nhưng Triệu Tê chỉ xuyên thành bạo quân chứ không phải là bạo quân thật sự. Dung Đường và Triệu Đồng đều là những nhân vật chính diện, biết lo cho thiên hạ, có tài lớn, Triệu Tê thật sự không xuống tay được.

"Đúng vậy, trẫm sẽ không để ngươi đi." Triệu Tê nói.

Dung Đường nhắm mắt lại: "Tại sao?"

Triệu Tê mở to mắt, nói dối: “Bởi vì trẫm thích ngươi.”

Có lẽ vì nói quá lâu nên Dung Đường có chút mệt mỏi. Sắc mặt y tái nhợt như tờ giấy, trên môi không có một tia máu, "Trong thiên hạ này có hàng ngàn hàng vạn mỹ nhân, vì sao Hoàng Thượng lại chấp nhất ta như vậy?"

“Bởi vì trông ngươi đẹp.”

Dung Đường cười nói: "Đẹp... Mọi người đều nói Tiêu thừa tướng là đệ nhất mỹ nhân ở Đại Tĩnh, tại sao Hoàng Thượng lại không thích hắn?"

Bởi vì yêu cầu của cốt truyện, tác giả đã thiết lập như vậy rồi.

“Đương nhiên, trẫm cũng không chỉ thích khuôn mặt của ngươi.” Triệu Tênói đùa, “Văn chương của ngươi rất hay, trẫm rất thích.”

Dung Đường cụp mắt xuống: "Ồ."

Triệu Tê thậm chí không kịp thở ra một hơi, "Suốt ngày chỉ biết nói “ồ”, trẫm không cho phép ngươi nói "ồ" nữa!"

Dung Đường lại ho không ngừng, Triệu Tê sợ y ho ra cả phổi nên sai người đưa y về nghỉ ngơi. Sau đó, Triệu Tê đến Minh Túy Cung của Giang Bảo Nhi.

Giang Bảo Nhi đang nằm trên giường uống thuốc, nhìn thấy Triệu Tê tới, hắn càng ho nhiều hơn, ho còn nhiều hơn cả Dung Đường, "Hoàng, Hoàng Thượng... khụ khụ khụ..."

Giang Bảo Nhi biết ăn biết nói, lại thích diễn kịch, mặt mày nhìn có chút giống Dung Đường, cho nên khá được nguyên chủ yêu thích. Lúc này, hắn nước mắt lưng tròng, cực kỳ đáng thương nhìn Triệu Tê: “Hoàng Thượng, vừa rồi là Bảo Nhi không cẩn thận để rơi xuống nước, không liên quan gì đến Dung công tử, xin Hoàng Thượng đừng trách tội Dung công tử."

"Ừm, ngươi yên tâm." Triệu Tê vô cùng phối hợp diễn xuất, "Trẫm không những không trách y, còn an ủi y một phen, ngươi thấy vui không?"

Trong đôi mắt to của Giang Bảo Nhi lộ ra một dấu chấm hỏi lớn, “Hả?”

Triệu Tê nén cười, ngồi xuống bên giường, hỏi: “Bảo bối, gần đây trẫm bận quá, không có thời gian tới gặp ngươi, có phải ngươi cảm thấy rất chán hay không?"

Giang Bảo Nhi lắc đầu, "Không có nhàm chán, chỉ là mỗi lần nhớ Hoàng Thượng thì trong lòng em lại thấy khó chịu. Hiện tại nhìn thấy Hoàng Thượng, Bảo Nhi..."

Giang Bảo Nhi tựa đầu vào vai Triệu Tê, Triệu Tê tránh đi không để lại dấu vết, nói: “Một ngày có mười hai canh giờ, ngươi không thể lúc nào cũng nhớ tới trẫm, buồn chán thì tìm việc gì làm đi. Ví dụ như đếm xem trong Minh Túy Cung có bao nhiêu viên gạch, có viên nào bị nứt không?”

Giang Bảo Nhi sợ tới mức sắc mặt tái nhợt: "Hoàng Thượng nói như vậy, là không cần Bảo Nhi nữa sao?"

Khương Bảo Nhi vốn là một nam kỹ trong một tửu quán, bị tên cẩu hoàng đế nhìn trúng trong một lần cải trang vi hành, vào cung với tư cách là nam sủng, tuy chưa bao giờ được thị tẩm nhưng thường xuyên mui vui hoan lạc cùng cẩu hoàng đế. Hiện tại Triệu Tê không còn cần nam sủng nữ sủng gì nữa, vậy nam nữ trong hậu cung này phải xử lý như thế nào đây? Cứ cho là Giang Bảo Nhi không có người thân không bạn bè, yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân, nếu bị đuổi ra khỏi cung, rất có thể hắn sẽ phải quay lại nghề cũ kiếm sống. Nhưng nếu giữ bọn họ ở lại trong cung thì sẽ tốn một khoản chi tiêu kha khá.

Triệu Tê cảm thấy thật không đáng, dựa vào đâu hắn còn chưa cầm được vào bàn tay nhỏ của mỹ nhân đã phải bỏ tiền ra nuôi bọn họ!

Triệu Tê liếc nhìn " tay ngọc thon dài" của Giang Bảo Nhi — nắm tay hắn thì trẫm mới là người bị chiếm tiện nghi!