Chương 4

Mà Dung Đường là một trong những thành viên quan trọng của đám nhân sĩ chính phái đó, không thể không kể công. Tân đế ban thưởng nguyên chủ cho Dung Đường, từ đây nguyên chủ trở thành tù nhân của Dung Đường. Dung Đường đã trả lại sự sỉ nhục mà y đã phải chịu cho nguyên chủ gấp mười lần, giam cầm hắn, tra tấn hắn, còn cố tình giữ mạng lại cho hắn, khiến hắn sống không bằng chết.

Triệu Tê càng nghĩ càng thấy cuộc sống này cũng chẳng có ý nghĩa gì, không khỏi đấm ngực dậm chân trên long sàng. Mẹ nó, nói xuyên sách là xuyên sách, đã có ai hỏi ý kiến

của cậu hay chưa? Lại còn để cậu xuyên vào loại người này, cậu thà chết còn hơn!

Đến giờ dùng cơm, Giang Đức Hải đi vào mời Triệu Tê dùng bữa tối. Triệu Tê chậm rãi đứng dậy, cậu vẫn còn phải ăn cơm. Hiện tại cậu chỉ có mong chờ một điều, cẩu hoàng đế cũng là hoàng đế, đồ ăn của hắn nhất định là ngon nhất ở Đại Tĩnh này.

Triệu Tê ngồi vào bàn, Giang Đức Hải đưa cho cậu một đôi đũa bạc: "Các món ăn nô tài đều đã nếm qua, Hoàng Thượng có thể yên tâm thưởng thức."

Tám món ăn, một món canh, còn có một món điểm tâm. Sự buồn bực trong lòng Triệu Tê vơi đi một chút, cậu nếm thử món thịt kho trước, cảm thấy mùi vị và kết cấu đều rất ngon, liền hỏi: "Đây là loại thịt gì?"

Giang Đức Hải nói: “Bẩm Hoàng Thượng, đây là bím bò kho.”

"Phụt -" Triệu Tê phun ra hết chỗ đồ kho mà mình chưa kịp nuốt ra, "Nước, nước, nước - ta muốn súc miệng!"

Cung nữ vội vàng đưa trà lên, Khương Đức Hải nói: "Hoàng Thượng, những món ăn này không hợp khẩu vị của ngài sao?"

Triệu Tê súc miệng xong, mơ hồ có linh cảm không lành về mấy món ăn trên bàn. "Mấy thứ đó là những món gì, ngươi nói cho ta biết tên từng món đi."

“Canh cực lạc, táo đỏ hầm bím dê, thận hầm…”

"Được rồi, được rồi," Triệu Tê yếu ớt nói: "Trẫm biết rồi." Chúng đều là những thứ bổ thận tráng dương, nếu tiếp tục bổ sung như thế này, sớm muộn gì cậu cũng sẽ chết bất đắc kỳ tử.

“Có cháo không?" Triệu Tê hỏi.

"Có có có," Giang Đức Hải nói, "Hoàng Thượng, ngài muốn cháo nhung hươu hay cháo hải sâm?"

Lông mày Triệu Tê giật giật: "Cháo trắng, không cho bất cứ thứ gì vào."

Triệu Tê ăn hết hai bát cháo cùng mấy món ăn được, đi loanh quanh hai vòng rồi mới đi ngủ. Giang Đức Hải hỏi cậu muốn thị tẩm vị mỹ nhân nào, cậu hỏi: “Thẻ bài đâu?”

Giang Đức Hải: “Thẻ bài mà Hoàng thượng nhắc đến là…”

Triệu Tê khoa tay múa chân: “Là mấy thẻ bài ghi tên mấy mỹ nhân đó.” Việc lớn như thị tẩm này, có thể có một chút cảm giác nghi thức được không?

Giang Đức Hải có chút kinh ngạc: "Hoàng Thượng còn chưa đại hôn, hậu cung cũng không có phi tần, đương nhiên không được dùng thẻ bài."

Triệu Tê nhớ ra trong nguyên tác có đề cập đến, mặc dù trong hậu cung của cẩu hoàng đế có không ít cả trai lẫn gái, nhưng lại không có hoàng hậu, cho nên không thể lập phân vị cho các phi tần khác. Nguyên chủ cũng không thèm phân vị cho hậu cung, dù sao ngoại trừ Dung Đường, những thứ khác đều chỉ là đồ vật hắn có thể tùy ý vứt bỏ.

“Không cần nữa,” Triệu Tê nói, “Trẫm ngủ một mình.”

Không biết là do môi trường thay đổi hay là do đồ ăn buổi tối mà Triệu Tê trằn trọc lăn lộn trên long sàng rất lâu, vẫn không có cảm giác buồn ngủ, trong người còn nóng bừng bừng, miệng khô lưỡi khô. Thật vất vả lắm mới có thể ngủ được, cậu lại bị đánh thức bởi một tiếng hét chói tai: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng! Hoàng Thượng aaa ——"

Triệu Tê bỗng nhiên đứng dậy: "Sao vậy? Có thích khách sao?! Hộ giá, người đâu mau tới hộ giá ta!"

Giang Đức Hải bật khóc, chỉ vào quần Triệu Tê, run giọng nói: "Long mạch của Hoàng Thượng... dựng đứng lên!!!"