Chương 5

Triệu Tê nhìn theo ánh mắt của Giang Đức Hải, quả nhiên nhìn thấy em trai của mình đang "dựng lên thẳng đứng", tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất. Xem ra thân thể nguyên chủ không có vấn đề gì, sở dĩ hắn không cương được có thể là do nguyên nhân tâm lý. Bây giờ linh hồn của cơ thể này đã được thay đổi, con sư tử đã ngủ say nhiều năm đã được Triệu Tê đánh thức thành công, bản thân Triệu Tê vẫn chưa tỏ vẻ gì, Giang Đức Hải đã khóc đến thở dốc, Triệu Tê cảm thấy ngay sau đó hắn có thể ngất đi luôn vậy.

"Trời phù hộ cho Đại Tĩnh của chúng ta, Hoàng Thượng!" Giang Đức Hải run rẩy nói: "Long mạch của Hoàng Thượng đã đứng lên, từ nay về sau Đại Tĩnh cũng đã gặp được đại phúc!"

Triệu Tê nhất thời không nói nên lời, xấu hổ nói: "Không cần phải nói như vậy..."

"Trong khi còn sống nô tài có thể nhìn thấy Hoàng Thượng hùng khởi, nô tài chết cũng không còn gì hối tiếc nữa! Nếu Thái Hậu biết chuyện này..." Giang Đức Hải như mới tỉnh lại từ trong mộng, gọi tiểu thái giám phía sau: "Mau, đi Từ An Cung báo tin vui cho Thái Hậu! Xin Hoàng Thượng cố gắng duy trì hiện trạng, để Thái Hậu có thể tận mắt nhìn thấy hy vọng của Đại Tĩnh!”

Triệu Tê: "..." Ngươi thử duy trì cho trẫm xem nào?

Không lâu sau, một vị phụ nhân ung dung xinh đẹp giá lâm đến tẩm cung của Triệu Tê. Triệu Tê còn chưa kịp nhìn rõ mẫu hậu đại nhân của mình trông như thế nào thì đã bị Ôn Thái Hậu kéo vào lòng.

"Tê Nhi, Tê Nhi của ai gia!" Nước mắt của Ôn Thái Hậu ào ào rơi xuống trên mặt Triệu Tê, "Cuối cùng con cũng đã trưởng thành!"

Triệu Tê không quen với mùi hương thanh đạm trên người Ôn Thái Hậu, cậu vỗ nhẹ vào tay Ôn Thái Hậu, trợn mắt nói: "Mẫu, mẫu hậu, trẫm sắp bị người bóp chết mất..."

Ôn Thái Hậu vội vàng buông con trai ra, dùng khăn tay lau nước mắt, "Là mẫu hậu quá kích động, nhưng mẫu hậu đã chờ đợi ngày này suốt mười tám năm rồi!"

Triệu Tê xoa xoa cổ, nhỏ giọng thì thầm: "Năm nay trẫm mới mười tám tuổi, chẳng lẽ mẫu hậu đã nghĩ tới chuyện này từ khi ta sinh ra sao?"

Ôn Thái Hậu nín khóc mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Mau, để mẫu thân xem xem.”

Triệu Tê cứng người, kinh hãi nói: "Xem, người đang muốn xem cái gì?"

Ôn Thái Hậu nói: "Con nghĩ là xem cái gì?"

Triệu Tê nhảy dựng lên, cười gượng nói: "Mẫu hậu đừng đùa nữa."

"Cái gì mà đùa giỡn? Mẫu hậu làm sao có thể yên tâm nếu không tận mắt chứng kiến

sự kiện quan trọng này? Mau đến đây nhanh lên."

Triệu Tê lắc đầu như trống bỏi: "Không - trẫm cự tuyệt!" Đây là chuyện có thể tùy tiện xem sao? Cũng không sợ lại cho cậu một bóng ma tâm lý nữa hay sao.

Ôn Thái Hậu tỏ ra nghi ngờ, quay sang hỏi Giang Đức Hải: "Ngươi có thấy rõ Hoàng Thượng thực sự cương cứng hay không?"

Giang Đức Hải liên tục gật đầu, "Nô tài nhìn thấy rất rõ ràng, long mạch của Hoàng Thượng tràn đầy năng lượng, như một cây trụ chống trời, tựa như đỉnh núi Thái Sơn vậy!"

Triệu Tê vừa xấu hổ vừa tức giận: "Các người đừng nói nữa!"

Giang Đức Hải ghé sát vào tai Ôn Thái Hậu nhỏ giọng nói: "Thái Hậu, không lẽ là Hoàng Thượng đang xấu hổ sao?"

"Xấu hổ?" Ôn Thái Hậu nói: "Không thể nào, Tê Nhi là do ai gia sinh ra, sao ai gia có thể không hiểu y? Y căn bản còn không biết viết chữ xấu hổ như thế nào."

Triệu Tê: “…” Các người muốn thì thầm mà không thể nhỏ giọng hơn được sao?

Ôn Thái Hậu suy nghĩ một lát rồi nói: “Việc này không phải chuyện nhỏ, nên để thái y đến xem trước. Truyền ý chỉ của ai gia, tất cả thái y của Thái Y Viện đều phải lập tức đến Ung Hoa Cung, tuyệt đối không được có sai sót gì."