Chương 7

"Còn nữa, từ nay về sau trẫm không cần có cung nữ hầu hạ bên người, đổi mấy thái giám đến đi." Trước khi Triệu Tê xuyên sách, đừng nói là yêu đương, thậm chí cậu còn chưa từng nắm tay một cô gái nào, cũng không quen với sự đυ.ng chạm thân mật của người khác giới.

Giang Đức Hải chợt hiểu ra: “Nô tài hiểu rồi, nô tài sẽ đi làm ngay. Đúng rồi Hoàng Thượng, từ Túy Thư Trai truyền đến tin tức, đêm qua Dung công tử bắt đầu hôn mê bất tỉnh, thái y không xác định được hắn trúng phải loại độc gì, cho nên chỉ có thể thử thuốc ở từng chỗ. Nếu trong vòng hai ngày không tìm được thuốc giải, chỉ sợ Dung công tử sẽ..."

Mí mắt Triệu Tê giật giật: "Sao ngươi không nói sớm!"

Giang Đức Hải rất vô tội: “Hoàng Thượng cũng không hỏi nô tài. Hơn nữa, theo lời thái y, Dung công tử đã từ chối nói ra tên chất độc trước khi hôn mê, đây là hắn đang muốn chết mà, Hoàng Thượng. "

Trong cuốn《 Đại Tĩnh vô cương 》, Dung Đường là một nhân vật phụ quan trọng, việc y và cẩu hoàng đế cùng trúng độc được mô tả tương đối tỉ mỉ, hình như Triệu Tê có chút ấn tượng về tên của chất độc.

"Ngươi đi nói với thái y, trong ba từ chỉ chất độc mà Dung Đường trúng phải, trong đó có một chữ “tán”, cái gì tán tán ấy."

Giang Đức Hải: "Hoàng Thượng, ngài nói thế thì có khác gì chưa nói đâu."

"Nói nhảm, đây chính là manh mối quan trọng hiểu không? Tại sao còn thất thần ở đây? Đi tìm thái y đi!"

Thông tin mà Triệu Tê đưa ra quả thực đã rút ngắn thời gian kiểm nghiệm thuốc. Ngày hôm sau, thái y đã tìm được thuốc giải, Dung Đường tìm được đường sống trong chỗ chết, nhặt về được cái mạng, nhưng nguyên khí cũng bị tổn hại nặng nề. Thái y nói sau này thân thể y sẽ yếu hơn người bình thường, phải chăm sóc cẩn thận mới có thể sống lâu thêm được mấy năm nữa.

Triệu Tê nghe xong liền âm thầm châm nến cho Dung Đường trong lòng. Trong nguyên tác, bởi vì trúng độc mà Dung Đường đã trở thành một mỹ nhân ốm yếu giống như Lâm Bảo Ngọc (nhân vật trong Hồng Lâu Mộng), chỉ cần bị cảm nhẹ một chút là sẽ phải nằm trên giường mấy ngày.

Dung Đường nhỏ hơn nguyên chủ một tuổi, năm nay mới mười bảy tuổi. Nếu như cậu xuyên qua sớm hơn, có lẽ có thể thay đổi được số phận của Dung Đường.

Triệu Tê thở dài: "Quên đi, bảo thái y chăm sóc cho y cho tốt."

“Dạ vâng.” Khương Đức Hải nói: “Hoàng Thượng, còn có một việc, Giang công tử nói hắn đã tự mình làm một ít điểm tâm, mời Hoàng Thượng đến Minh Túy Cung nếm thử.”

Triệu Tê: "Giang công tử... là ai?"

Giang Đức Hải nhắc nhở: "Giang Bảo Nhi, Giang công tử."

Triệu Tê nhớ tới Giang Bảo Nhi, một trong những nam sủng của cẩu hoàng đế, là pháo hôi trong pháo hôi, mỗi lần xuất hiện đều như muốn tự tìm đường chết. Hắn ghen tị vì Dung Đường được cẩu hoàng đế sủng ái nên thường xuyên gây rắc rối cho Dung Đường. Sau khi cẩu hoàng đế bị lật đổ khỏi ngai vàng, hắn cũng rơi vào tay Dung Đường. Dung Đường hủy hoại dung mạo của hắn, dùng toàn bộ số xuân dược mà cẩu hoàng đế cất giữ lên người hắn. Cuối cùng, Giang Bảo Nhi thất khiếu chảy máu mà qua đời, đây cũng là một cái chết vô cùng bi thảm đối với một nam nhân.

Triệu Tê nói: "Ngự Thiện Phòng không biết làm điểm tâm hay sao? Tại sao trẫm phải đi ăn đồ của hắn, không đi."

Sau vài ngày ở trong cung, Triệu Tê cuối cùng cũng thích nghi được với thân phận cẩu hoàng đế của mình. Nhân dịp thời tiết không tồi, cậu được Giang Đức Hải dẫn đi tản bộ trong Ngự Hoa Viên. Có một cái hồ nước lớn trong Ngự Hoa Viên, bên trong nuôi rất nhiều cá chép.