Chương 10: Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng tiếp tục phun vào trong huyệt non (2)

Mười ngày sau.

Cả thành phố Y xôn xao tin đồn, đầu tiên là lời đồn người giàu nhất Sở Diêm Đình đang điên cuồng theo đuổi con gái lớn nhà họ Lạc, lời đồn thứ hai là con gái nhỏ nhà họ Lạc bị một người đàn ông lạ cưỡиɠ ɧϊếp vào một đêm nào đó.

Hai tin tức làm cho cả thành phố Y trở nên náo nhiệt.

Lạc gia bị náo loạn không thôi, Lạc Yên Y trong lòng không biết nên vui mừng hay lo lắng, cô ta rõ ràng đã che dấu rất kỹ rồi, vậy mà chuyện Lạc Nhan Vũ bị hãm hại ngày đó vẫn lộ ra ngoài. Hiện tại cũng đã lộ, nếu có ai rảnh rỗi điều tra sâu, cô ta nhất định sẽ bị đào ra...

Cô ta sợ Lạc Nhan Vũ sau khi biết sự thật, sẽ trở mặt cướp đi Sở Diêm Đình.

Cô ta nhìn khắp căn phòng đều là lễ vật Sở Diêm Đình đưa tới, hai tay nắm lại, cô không thể để con vịt đã đến miệng rồi cứ thế bay đi.

Lạc Nhan Vũ nằm trong phòng mình co rúm trên giường, giờ phút này cô đang không có chút tâm trạng nào, từ sau khi quen biết tên dã thú Sở Diêm Đình, eo và tứ chi của cô mỗi ngày đều ê ẩm, đau nhức, cho dù vậy, cô cũng phải thỏa mãn nhu cầu sinh lý của anh ta, đương nhiên cô không tình nguyện làm chuyện đó, cô rất sợ quan hệ giữa mình và Sở Diêm Đình sẽ bị chị gái phát hiện.............

Về phần Sở Diêm Đình, trên người mặc âu phục thủ công cao cấp được thiết kế riêng, ngón tay dài gõ có tiết tấu trên bàn làm việc, toát ra phong thái biếng nhác. Anh đang suy nghĩ, đêm nay nên dùng tư thế nào để trừng phạt tiểu yêu tinh dính người kia. Mấy ngày nay, tâm lý sinh lý của anh đều được thỏa mãn, tinh thần ở trạng thái tốt nhất, anh phát hiện mình dường như không thể rời khỏi tiểu yêu tinh kia...

Trợ lý cung kính đi vào, "Ông chủ, chuyện ngài giao phó tôi đã làm xong rồi."

Trợ lý lúc nói chuyện vẫn quan sát biểu tình trên mặt anh, mấy ngày nay ngài ấy thật sự rất kỳ quái, anh ta hoàn toàn không ngờ sau khi ông chủ có phụ nữ, tính tình trở nên không còn nóng nảy.

"Biết rồi." Anh dừng một chút, "Đồ đạc của Lạc Yên Y, chỉ có thể nhiều không được ít hơn. "

"Vâng."

Trợ lý rời khỏi văn phòng, vừa đi ra ngoài, anh ta thở phào nhẹ nhõm, tuy tính tình ông chủ tốt hơn một chút, nhưng thủ đoạn vẫn khiến người khác khủng bố như xưa, anh ta là người thông minh, được ông chủ giao toàn quyền, anh ta hoàn toàn có thể đoán được mục đích của ngài ấy.

Ông chủ muốn Lạc Yên Y trở thành đối tượng công kích của mọi người, là đối tượng bên ngoài ngài ấy, nhưng Lạc Nhan Vũ mới thực sự là kim ốc tàng kiều. Mục đích chính là muốn Lạc Yên Y làm bình phong cho Lạc Nhan Vũ...

Thủ đoạn này làm anh ta quá sợ hãi, chờ đã ... Có phải anh ta đã biết quá nhiều không...

Trợ lý đang lạc trong suy nghĩ mơ màng, điện thoại di động đột nhiên vang lên, anh nhìn thoáng qua nhanh chóng bắt máy, "Xin chào cô Ngụy. "

"Tin tức có thật không?"

"Tôi không hiểu lời của Ngụy tiểu thư."

"Tôi nói, Lạc Yên Y mà anh Diêm Đình nhìn trúng có phải là người đã hạ dược để em gái mình bị hãʍ Ꮒϊếp tập thể đúng không?"

"... Chuyện này, Ngụy tiểu thư hoàn toàn có thể tự mình điều tra. "

"Tút tút tút..."

Nghe điện thoại đã cúp, trợ lý thật không ngờ Ngụy đại tiểu thư lại trực tiếp như vậy, nhưng chuyện đó cũng không khó hiểu, ông chủ đột nhiên đối tốt với một người phụ nữ, vừa tặng quà, vừa thường xuyên chạy tới nhà người ta, anh ta nghĩ rằng, tất cả phụ nữ ở thành phố Y ái mộ ngài ấy có lẽ đều đang rất sốt ruột.

Về phần tin đồn, anh ta là người tung ra, mục đích của ông chủ là muốn Lạc Yên Y lâm vào tình trạng khó khăn, từ đó một cước đá văng cô ta, mà Lạc Nhan Vũ, có lẽ ông chủ sẽ thành công mang cô ấy đi.

Một thời gian nữa, trên đời này sẽ không còn người tên Lạc Nhan Vũ...

...

Lạc Nhan Vũ ngồi xổm bên giường, co tròn ôm lấy thân mình, điện thoại di động cầm trong tay kề bên tai truyền đến thanh âm khiến người ta nghe xong cảm thấy được an ủi cả thể xác lẫn tinh thần .

"Nhan Vũ, anh tin tưởng Lạc Yên Y sẽ không làm loại chuyện này. Nhan Vũ của anh vẫn là một Nhan Vũ trong sạch, loại tin đồn này chắc chắn là người bên ngoài không quen nhìn chị gái Nhan Vũ nhận được tình yêu của người giàu nhất, bịa đặt lung tung."

Lời bên tai dừng một chút, "Bây giờ anh đang ở dưới lầu nhà em, Nhan Vũ, em xuống đây, anh muốn dẫn em đi một nơi."

Vừa dứt lời, đồng tử Lạc Nhan Vũ co rụt lại, cô khóc như mưa, không biết nên trả lời Cố Trạch Ngôn như thế nào, dù cô không tin chị gái hạ dược làm cô mất thân, nhưng thân thể của cô đã không còn trong trắng...

Cô thật xin lỗi Cố Trạch Ngôn...

"Được rồi. Em sẽ xuống ngay. "

Lạc Nhan Vũ cúp điện thoại, gạt nước mắt, cô lấy thuốc mỡ thoa lên vết hôn mờ ám, sau khi toàn bộ vết hôn bị che khuất, cô mặc quần áo kín đáo, ra khỏi phòng.

Bên trong xe Chervolet màu trắng, Cố Trạch Ngôn một mạch lái xe đưa Lạc Nhan Vũ về phía bờ biển.

Cả chặng đường, hai người đều im lặng.

Mãi đến khi đến trước bãi biển, Cố Trạch Ngôn mới mở miệng, "Đến rồi. Chúng ta xuống xe thôi. "

Thanh âm ôn nhu như ngọc, mỗi một chữ đều mang theo tình yêu sâu đậm đối với cô gái bên cạnh.

Lạc Nhan Vũ kìm nén đau thương trong lòng, xuống xe, nhìn biển rộng trước mắt, cô nhìn đến mê hoặc, nơi này...

Thật đẹp!

Chỉ nhìn thôi cũng khiến tâm tình thoải mái hơn.

Cố Trạch Ngôn vì chuyện trong gia tộc phải ra nước ngoài, vừa về nước đã nghe được hai tin đồn này, anh không chút do dự tin tưởng Lạc Nhan Vũ, nhìn cô gái bên cạnh mang ý cười nhợt nhạt, anh mê muội nhìn cô...

Bây giờ là giữa trưa, ánh mặt trời chiếu lên người Lạc Nhan Vũ, làm cho dáng người vốn nhỏ nhắn của cô ngập tràn ánh sáng vàng kim rực rỡ. Cố Trạch Ngôn nhìn vào mắt cô, ánh mắt sạch sẽ, thấp thoáng bên trong một nỗi buồn mang mác...

Anh có thể hiểu được, những ngày qua khi cô cần anh nhất, thế nhưng anh lại tới trễ.

Lạc Nhan Vũ quay mặt nhìn về phía Cố Trạch Ngôn, "Cám ơn anh Trạch Ngôn đã dẫn em tới nơi này. Ở đây thật sự rất đẹp. "

"Nhan Vũ..."

Cố Trạch Ngôn đột nhiên gọi tên Lạc Nhan Vũ, anh vòng eo kéo cô vào lòng.

Sắc mặt Lạc Nhan Vũ đỏ lên, cô ở trong lòng Cố Trạch Ngôn không dám thở mạnh, cô không dám nói cho Cố Trạch Ngôn thật ra cô thật sự đã thất thân, cô sợ Cố Trạch Ngôn sẽ không cần cô...

"Tiểu Vũ... Anh yêu em nhiều hơn những gì mà anh nghĩ, trong năm nay anh muốn cưới em về nhà, em có nguyện ý không?"