Chương 9: Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng tiếp tục phun vào trong huyệt non (1)

Một tiếng sau.

Lạc Nhan Vũ ngồi ở ghế lái phụ, trên người còn mặc quần áo giống hệt trang phục ngày hôm qua, nhưng quần áo của cô rõ ràng đã bị anh xé rách, chẳng lẽ anh mua một bộ giống hệt sao? Thật kỳ lạ.

Cô cẩn thận quay đầu, nhìn về phía người đàn ông ngồi ở ghế lái, cô có chút mê hoặc, Sở Diêm Đình không hổ là Sở Diêm Đình.

Không chỉ là huyện thoại trong giới kinh doanh, mà ngay cả diện mạo cũng là nổi bật, cô nhìn đôi mắt phượng hẹp dài của anh đang nhìn thẳng về phía trước, mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, da thịt cũng trắng khiến người khác thật ghen tị, ngay cả một lỗ chân lông trên mặt cũng không nhìn thấy.

"Vũ nhìn đến mê mẫn sao?"

Sở Diêm Đình vừa nói đã đâm trúng suy nghĩ trong lòng Lạc Nhan Vũ.

Mặt Lạc Nhan Vũ đỏ lên, cô quay đầu lại, nhìn hiệu thuốc ven đường đột nhiên nhớ tới.

"Đúng rồi, tôi phải uống thuốc tránh thai."

"Thuốc tránh thai?" Sở Diêm Đình hỏi ngược một tiếng, tâm tình vốn đang tốt trong phút chốc biến mất.

"Đúng vậy..." Lạc Nhan Vũ thầm nghĩ đêm đó nên đi mua thuốc tránh thai, nhưng vừa về đến nhà đã bị phạt quỳ. Sau đó còn xảy ra một loạt chuyện này, làm sao có thời gian đi mua thuốc.

"Cũng đúng, anh nên đi mua thuốc cho em." Sở Diêm Đình quay đầu xe, lái về phía hiệu thuốc...

Vài phút sau.

Sở Diêm Đình từ trong hiệu thuốc đi ra, trong tay cầm một cái hộp.

"Bây giờ uống đi."

Lạc Nhan Vũ nhận lấy hộp thuốc trong tay Sở Diêm Đình, nhìn phía trên viết ba chữ thuốc tránh thai mới yên lòng.

Mở hộp lấy thuốc uống xong, cô buông lỏng trái tim đang lơ lửng của mình.

Xe một lần nữa khởi động, Sở Diêm Đình trong mũi hừ nhẹ một tiếng, nhìn cô gái nhỏ uống viên canxi trông rất vui vẻ, không hiểu sao trong lòng anh lại cảm thấy tức giận.

Cô không muốn có con với anh sao?

Vậy anh càng không để cô được như ý.

Xe vững vàng dừng ở cửa nhà họ Lạc.

Trước khi xuống xe, Sở Diêm Đình không quên dặn dò một phen, "Thuốc tránh thai không thể uống nhiều, uống nhiều sẽ gây vô sinh. "

Lạc Nhan Vũ có chút không hiểu lời anh nói, nhưng không nghĩ nhiều, bước xuống xe.

Vừa xuống xe, Lạc Yên Y liền chạy ra khỏi nhà.

Lạc Nhan Vũ nhìn chị mình chạy ra, sắc mặt cô biến đổi, nên làm gì bây giờ...

Lạc Yên Y nhìn thấy Lạc Nhan Vũ cũng sửng sốt...

Sở Diêm Đình thong dong bước từ trên xe đi xuống, "Vừa rồi trên đường vừa vặn nhìn thấy Vũ Vũ, thuận đường nên tôi đưa cô ấy về. "

Nghe Sở Diêm Đình giải thích, đồng tử Lạc Yên Y co rút lại, vội vàng ra dáng tiểu thư khuê các, "Sở tổng... Những thứ hôm qua, cảm ơn anh..."

Nói xong, cô ta không quên hỏi thêm một câu: "Đúng rồi, Tiểu Vũ đi ở đường nào vậy?"

Sở Diêm Đình còn chưa trả lời, cha Lạc từ trong nhà chạy ra, "Sở tổng tới rồi?! Yên Y, sao con còn không mời Sở tổng vào nhà."

...

Ba người bước vào nhà.

Sở Diêm Đình vẻ mặt lười nhác ngồi trên sôfa, bộ dáng đầy sảng khoái, "Dù sao Vũ Vũ cũng là em gái của Yên Y. Đương nhiên phải chiếu cố nhiều hơn một chút."

Nghe nói như vậy, Lạc Yên Y bật cười, thì ra Sở Diêm Đình vì Lạc Nhan Vũ là em gái mình mới đưa về...

Tất cả vì chính mình...

Cô ta vừa cười vừa thẹn thùng, hôm qua cô ta ở nhà ăn mặc, trang điểm lộng lẫy, đợi nửa ngày, ngay cả một bóng dáng Sở Diêm Đình cũng không nhìn thấy, sau đó, anh lại phái người tặng một đống quà cô ta yêu thích.

Cô ta biết, Sở Diêm Đình rất bận rộn, nhưng vì cô ta mà còn chuẩn bị kỹ càng như vậy, vừa nghĩ đến Sở Diêm Đình sau này sẽ trở thành chồng của mình, Lạc Yên Y trong lòng không ngừng nổi lên bong bóng màu hồng...

Cô ta dường như đã thực sự yêu người đàn ông này!

Lạc Nhan Vũ vẻ mặt thiếu sức sống, lắc lư lên lầu trở về phòng.

Cả nhà không có ai để ý tới, duy nhất chỉ có ánh mắt phát ra từ Sở Diêm Đình vẫn rơi trên người cô.

Sở Diêm Đình thật sự nhốt cô lại, muốn nhìn thấy bộ dạng cô thở dốc dưới thân mình hàng đêm.

...

Đêm.

Lạc Nhan Vũ bưng một ly sữa đứng trước cửa sổ nhìn sân nhà mình, nhìn đến thất thần.

"Cạch cạch." Cánh cửa được mở ra.

Lạc Yên Y cầm một ly nước đi vào, "Tiểu Vũ, em lại đây một chút. "

Lạc Nhan Vũ vội lấy lại tinh thần, "Chị, sao chị lại vào đây? "

Lạc Nhan Vũ nghĩ lại cảnh tượng buổi sáng, lúc cô đang sợ hết hồn, may mà Sở Diêm Đình dùng vài ba câu lừa gạt qua, người đàn ông này thật đáng sợ, nói dối mặt không đỏ tim không đập...

Bỏ qua chuyện này, quan trọng nhất là, cô tưởng hôm qua Sở Diêm Đình không đến đón chị, chị ấy nhất định phát điên, không ngờ, anh sớm đã chuẩn bị tốt.

Cô thấy thân thể mình mất đi coi như xong, còn đem chị gái bán đi...

"Đêm qua Tiểu Vũ đi giải sầu phải không?" Lạc Yên Y vừa nói vừa đi về phía Lạc Nhan Vũ.

"Vâng... Vâng." Sắc mặt Lạc Nhan Vũ hơi căng, nhớ lại tối qua, cơ thể đã nóng lên.

Lạc Yên Y không muốn nói gì thêm với cô, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính, "Đây là thuốc tránh thai, chị nhìn em uống. "

"Em..." Em đã mua và uống nó bên ngoài.

Đang định nói như vậy, Lạc Nhan Vũ đột nhiên nhớ hình như mình không mang tiền ra ngoài, nếu nói ra nhất định sẽ bị vạch trần lời nói dối mà cô đã chôn giấu, không hiểu sao có chút nhạy cảm nghĩ, chị không lẽ cho rằng cô muốn mang thai...

Tiếp nhận viên thuốc, trong đầu Lạc Nhan Vũ lại hồi tưởng câu của Sở Diêm Đình buổi sáng, "Uống nhiều thuốc tránh thai sẽ gây vô sinh. "

Cô liếc mắt nhìn viên thuốc một cái, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt đang mong chờ của chị gái, nhắm mắt một ngụm uống xuống.

Nhìn Lạc Nhan Vũ uống thuốc, Lạc Yên Y trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu Vũ nghỉ ngơi, chị ra ngoài." Lạc Yên Y nói xong liền rời đi, cô ta đã chờ không nổi muốn khoe khoang đống quà mà Sở Diêm Đình đã tặng cô ta với đám bạn thân tốt.

Đúng là gả cho Sở Diêm Đình chẳng khác nào có được một nửa giang sơn!

Lúc này, nhà họ Sở.

Đôi mắt hẹp dài của Sở Diêm Đình nhìn chằm chằm giường lớn, trong đầu hồi tưởng đến Lạc Nhan Vũ, anh lại muốn nếm hương vị của cô...

...