Quyển 3 - Chương 3: Những Lời Thì Thầm Trong Gió

Chương Ba: Những Lời Thì Thầm Trong Gió

Lời buộc tội nặng trĩu trong không khí, một tua cuốn lạnh lẽo quấn lấy cổ họng Michael. Anh ta cố gắng thoát ra, cầu xin, nhưng giọng nói đã phụ anh. Bóng người ở chân giường vẫn bất động, như một bức tượng im lặng, cáo buộc tạc từ ánh trăng.

Rồi, đột ngột như khi xuất hiện, nó biến mất. Michael ngã gục trở lại gối, thở hổn hển. Liệu đó có phải ảo giác? Một sản phẩm được hình thành bởi tâm trí tội lỗi của anh ta? Anh ta nhắm chặt mắt, mong muốn hình ảnh đó biến mất, nhưng câu hỏi rùng rợn vẫn vang vọng trong sự im lặng: "Tại sao, Michael?"

Giấc ngủ, vốn là nơi trú ẩn, giờ đây trở thành kẻ thù của anh ta. Mỗi đêm lại mang đến một nỗi thống khổ mới - bóng tối ngột ngạt, cái chạm của ảo ảnh, câu hỏi thầm thì. Anh ta trở thành tù nhân trong chính ngôi nhà của mình, mùi nước hoa của Elara, giờ đây là một tấm vải liệm khó chịu, bám vào đồ đạc, lấp đầy những giấc mơ của anh ta.

Những điều kỳ lạ leo thang. Các đồ vật tự di chuyển - chìa khóa biến mất khỏi bát đựng, sách rơi khỏi kệ với những bàn tay vô hình. Điện thoại sẽ reo vào những giờ lẻ, một giọng nói vô hình ở đầu dây bên kia thì thầm cùng một câu hỏi rùng rợn.

Sarah, người an ủi vỗ về anh ta đầy giả tạo, ngày càng xa cách. Tin nhắn của cô ta chứa đầy lo lắng về hành vi thất thường, dáng vẻ bị ám ảnh của anh ta. Một buổi tối, cuối cùng cô ta cũng gọi điện, đòi biết chuyện gì đang xảy ra. Bị dồn đến đường cùng, Michael buột miệng nói ra sự thật, giọng nói nghẹn ngào vì tuyệt vọng.

Im lặng. Sau đó, một tiếng thở kinh hoàng. Đường dây chết đứng. Sự hoảng loạn siết chặt lấy anh ta. Liệu Sarah là người tiếp theo? Liệu anh ta thực sự bị nguyền rủa, bị nguyền rủa mãi mãi bởi sự trả thù của Elara?

Vào một buổi chiều đầy gió, bị thôi thúc bởi sự tò mò bệnh hoạn, Michael thấy mình bị kéo đến khu vườn. Anh ta đứng trước nơi anh ta đã… chôn cô. Cây hoa hồng mà Elara yêu thương chăm sóc giờ đây chỉ còn là một mớ gai xương xẩu, những bông hoa héo úa và sắp chết.

Khi một cơn gió mạnh thổi qua khu vườn, khiến sống lưng anh ta run lên, anh ta nghĩ rằng mình đã nghe thấy một âm thanh yếu ớt trên gió. Một tiếng xào xạc, như tiếng lá cây thì thầm. Nhưng không có lá trên cây hoa hồng. Gió lại thổi một lần nữa, rõ ràng hơn lần này, một tiếng vang lạnh lùng bên tai anh ta.

"Tại sao, Michael?"

Lần này, không còn nghi ngờ gì nữa. Âm thanh phát ra từ dưới lòng đất. Một nỗi sợ hãi lạnh lẽo bao trùm lấy anh ta khi anh ta loạng choạng lùi lại, tim đập thình thịch. Elara không được yên nghỉ sao? Linh hồn báo thù của cô ấy có bị giam cầm, khao khát một công lý méo mó?

Anh ta lảo đảo bước vào trong, tiếng thì thầm buộc tội vang vọng trong những hành lang trống rỗng của tâm trí. Ngôi nhà, từng là biểu tượng của tình yêu và hạnh phúc, giờ đây cảm thấy giống như một ngôi mộ, một tượng đài cho sự phản bội của anh ta. Michael nhận ra với sự rùng rợn rõ ràng rằng cơn tra tấn thực sự mới chỉ bắt đầu. Cơn ác mộng chưa kết thúc. Nó mới chỉ là sự khởi đầu.