Quyển 3 - Chương 2: Những Lời Nói Dối Khó Chịu

Michael thở hổn hển tỉnh dậy, mồ hôi lạnh toát đầm người. Bóng tối ngột ngạt của phòng ngủ phản chiếu nỗi sợ hãi đang bóp nghẹt lấy anh. Anh ta loạng choạng ra khỏi giường, khao khát ánh sáng, đôi mắt đảo quanh căn phòng giờ đây trở nên xa lạ, thù địch.

Giấc mơ sống động đến kinh hoàng. Elara, mặt hằn lên nỗi cáo buộc đẫm máu, đứng sừng sững phía trên anh, giọng nói như tiếng thì thầm lạnh người, "Tại sao, Michael?" Anh ta đã cố gắng giải thích, biện minh cho hành động của mình, nhưng những lời nói tan thành tiếng lầm bầm khó hiểu, nghẹn ngào bởi gánh nặng tội lỗi.

Hít một hơi thở run rẩy, Michael lê bước đến cửa sổ, vội vã kéo rèm lại. Ánh sáng nhạt nhòa của bình minh hắt qua bầu trời ướt mưa, mang lại một chút lòng thương. Nhưng ngay cả khi mặt trời mọc, một bóng tối nặng nề dường như vẫn bám lấy ngôi nhà.

Cảm giác tội lỗi gặm nhấm anh ta, nó như một người bạn đồng hành không ai mong đợi, liên tục đeo bám. Khuôn mặt của Elara, méo mó vì sự phản bội, ám ảnh từng khoảnh khắc anh thức giấc. Anh ta không thể phủ nhận nữa - anh ta đã gϊếŧ cô, chôn cô trong chính khu vườn của họ, những ước mơ tương lai tan thành đất ẩm ướt, lạnh lẽo.

Điện thoại trên bàn cạnh giường rung lên, hất anh ta vội vàng. Đó là một tin nhắn từ Sarah, người phụ nữ đã phá vỡ cuộc sống của họ. "Đang nghĩ về anh," tin nhắn đọc. Michael khinh mũi. Nghĩ về anh ư? Hay về số tiền anh ta đã dùng để tặng quà cho cô ta, số tiền đáng lẽ ra để xây dựng cuộc sống với Elara? Anh ta xóa tin nhắn với một cú lướt ngang tàn nhẫn.

Ngày mới trải dài trước mắt anh ta, trống rỗng và vô nghĩa. Anh ta cố ép mình pha cà phê, tiếng cốc va chạm vào mặt bàn kêu lên bất thường trong ngôi nhà yên tĩnh đến khó chịu. Khi anh ta rót chất lỏng bốc hơi, một luồng gió lạnh lùa qua phòng, thổi tắt ngọn lửa dưới ấm đun nước.

Anh ta phát ra tiếng nguyền rủa nho nhỏ, thắp lại bếp ga. Điều này thật nực cười. Chỉ là ngôi nhà cũ kêu ọp ẹp, tàn dư của cơn bão. Anh ta cố gắng tự thuyết phục, nhưng ánh mắt anh ta hướng về phía cửa ra vào, nơi Elara thường đứng vào mỗi buổi sáng, nụ cười cô ấy rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời mọc. Không gian ấy trở nên trống rỗng đến khó tin.

Đêm muộn hôm đó, khi Michael lăn lộn trên giường của họ, giấc ngủ chẳng đến. Mỗi tiếng kẽo kẹt của sàn nhà, mỗi tiếng rêи ɾỉ của ngôi nhà cũ, được khuếch đại bởi cảm giác tội lỗi gặm nhấm bên trong anh ta, cảm giác như một chi bị cắt cụt, co giật với một sự sống riêng. Bất chợt, một cái chạm lạnh lướt qua má anh ta.

Anh ta bật người dậy, tim đập thình thịch như trống trận. Căn phòng ngập tràn ánh trăng nhợt nhạt, và ở chân giường, một bóng người chìm trong bóng tối đang đứng. Elara.

Nỗi kinh hoàng bóp nghẹt giọng nói của anh ta. "Elara?" anh ta khàn khàn, giọng nói chỉ còn là tiếng thều thào.

Bóng người ấy không nhúc nhích, đầu nghiêng một góc không tự nhiên. Sau đó, bằng một giọng nói nghe như tiếng lá khô cào vào đá, nó lên tiếng. "Tại sao, Michael?"