Quyển 1: Ngôi làng trong hang - Chương 2: Lời thì thầm trong bóng tối

Hoảng loạn đe dọa nhấn chìm cả nhóm trước mặt những điều chưa biết. Tiếng thì thầm đã biến thành một bản cacophony, âm lượng tăng theo tỉ lệ thuận với nỗi sợ hãi của họ. Sarah, giọng nói gần như không nghe thấy giữa tiếng ồn, ra lệnh, "Đi sát nhau! Chúng ta cần tìm chỗ trú ẩn."

Liam, sự dũng cảm thường ngày của anh ta chùn bước, chỉ về một cụm lều đá đổ nát ở phía xa hang động. Sarah gật đầu im lặng, dẫn đầu cuộc rượt đuổi, tiếng giày của họ vọng lại từ các bức tường hang động. Khi họ chạy, tiếng thì thầm dường như bám theo, biến thành tiếng cười rùng rợn khiến gai người họ dựng đứng.

Chạy đến những túp lều, họ vội vàng chui vào trong, đóng sầm cửa gỗ nặng nề lại phía sau. Tiếng cười bên ngoài tăng cường, biến thành những tiếng gầm gừ thô ráp rung động qua lớp gỗ mục. Emily, mặt tái mét, loay hoay với máy ảnh, cố gắng ghi lại cảnh tượng trong ánh sáng mờ ảo của những chiếc đèn l*иg.

Ben, giọng nói khẽ khàng, nói, "Những cấu trúc này... trông quen thuộc. Tàn tích của một nền văn minh cổ đại, tương tự như những bức tranh hang động mà tôi nhìn thấy gần lối vào."

"Tuyệt vời," Liam lẩm bẩm, giọng điệu đầy châm chọc. "Bây giờ chúng ta bị mắc kẹt trong một khu khảo cổ học có ma ám."

Sarah im lặng anh ta bằng một cái nhìn sắc bén. "Chúng ta cần tìm cách ra khỏi đây. Ben, các văn bản lịch sử của bạn có đề cập gì đến các tuyến đường thoát không?"

Ben lật giở trang sách điên cuồng, đôi mày cau lại tập trung. "Có một lối đi... nó nói về một đường hầm ẩn giấu dẫn trở lại mặt đất, được gọi là "Con đường thì thầm.""

Hy vọng lóe lên trong mắt họ. "Bạn có biết nó ở đâu không?" Maya hỏi, giọng hơi run.

Ben lắc đầu. "Không, nó chỉ đề cập đến việc nó được canh giữ bởi thứ gì đó... thứ gì đó được gọi là "Tiếng vọng.""

Một tiếng thở tập thể dâng lên trong không gian chật chội. Tiếng gầm gừ bên ngoài đã chấm dứt, thay vào đó là một sự im lặng kỳ lạ, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng đập thình thịch của trái tim họ. Trong bóng tối ngột ngạt, trí tưởng tượng của họ lên ngôi, gợi lên hình ảnh những nỗi kinh hoàng vô hình canh giữ con đường thoát hiểm.

Bỗng nhiên, một tiếng thịch lớn vang lên khắp lều. Tất cả đều nhảy dựng, mắt hướng về phía âm thanh. Sarah hít một hơi thật sâu, giơ cao ngọn đèn và từ từ tiến về phía nguồn tiếng động. Một mùi hôi thối xộc vào mũi họ khi cô tiến lại gần.

Nằm gục trên sàn, mặt Maya đờ đẫn vì kinh hoàng. Một vết rạch sâu hoắm duy nhất hằn trên cổ họng cô. Liam hét lên, một tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp lều. Sarah, tim đập thình thịch, quỳ xuống bên cạnh Maya, kiểm tra xem cô còn thở không. Không còn.

Nỗi đau đớn đe dọa làm họ tê liệt, nhưng Sarah biết họ không thể chìm đắm mãi trong mất mát. Với quyết tâm kiên định, cô nhìn những thành viên còn lại của nhóm. "Chúng ta phải tiếp tục di chuyển. Chúng ta nợ Maya phải tìm cách thoát ra khỏi đây."

Nước mắt giàn giụa trên mặt Liam, nhưng ánh mắt anh ta bừng lên một quyết tâm mới. Họ cùng nhau xích lại gần hơn, tìm kiếm sự an ủi trong sự hiện diện của nhau khi họ chuẩn bị đối mặt với những nguy hiểm của Con đường thì thầm.