Chương 26: Gọi tôi là Tiểu Tông được rồi

Mấy phút sau, Tiểu Chung vội chạy về phòng họp, thở hổn hển nói: "Chị, sao chị dậy rồi?"

Sắc mặt Khương Sơ Nghi tái nhợt, có vẻ yếu ớt: "Em mới tới à?"

Tiểu Chung lấy túi thuốc giảm đau đặt lên bàn: "Em thấy chị khó chịu, nên về phòng tìm thuốc để sẵn."

Khương Sơ Nghi: "..."

Tiểu Chung không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện nhìn, nhìn quanh một phen: "Sao thế?"

Khương Sơ Nghi liếc nhìn cô ấy, khoát tay: "Không sao."

Vào lúc này, Tân Hà và đạo diễn, biên kịch cùng đi đến, thấy người đang ngồi trong phòng họp, đạo diễn cười ha hả hỏi: "Mọi người đều đến sớm vậy à?"

"Chúng tôi cũng vừa đến thôi."

Nhĩ Nhĩ chạy đến: "Sơ Nghi, hôm qua tôi gửi tin nhắn cô thấy không?"

Khương Sơ Nghi: "Tối qua tôi ngủ sớm, buổi sáng mới xem. Sao vậy, kịch bản có vấn đề gì à?"

"Cũng không có vấn đề gì lớn." Nhĩ Nhĩ cười nói: "Được rồi, bây giờ không nói với cô, sau này sẽ biết thôi."

Tân Hà dặn dò trợ lý mấy câu, đi đến chỗ mình ngồi xuống, nói với Ký Khải: "Vừa rồi mới bị đạo diễn giữ lại, ông ấy hỏi tôi nhớ kỹ lời thoại trong kịch bản không."

Ký Khải hỏi: "Có nhớ không?"

"Nhớ cả rồi."

Hai người trò chuyện, Tân Hà thấy Ký Khải liếc mắt, nhìn phía sau nói: "Tiểu Tông về rồi à?"

Tân Hà dừng lời, quay đầu nhìn lại.

Tiểu Chung nghe tiếng còn tưởng Ký Khải đang gọi mình, cô ấy giương mắt kinh ngạc, đã thấy Tông Dã cầm theo hai ly cà phê đến.

Trước mắt bao người, dường như anh không phát hiện ra ánh mắt của người khác, không xem ai ra gì đưa cà phê đến trước mặt Khương Sơ Nghi: "Không biết cô có uống ngọt không nên tôi cầm cả hai ly đến."

Trong phút chốc phòng họp trở nên yên tĩnh, bầu không khí trở nên kỳ lạ.

Quần chúng ăn dưa bao gồm Nhĩ Nhĩ, trên mặt cô tỏ vẻ bình tĩnh nhưng ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa Tông Dã và Khương Sơ Nghi.

... Đây là chuyện gì?

Tiểu Chung còn chưa hoàn hồn, mờ mịt nhìn Tông Dã, lại nghe anh nói: "Nửa đường và không đường, cô chọn một ly, còn lại để tôi."

Vương Than hỏi anh: "Còn mua hai ly, cẩn thận vậy à?"

Phục Thành nghe vậy lạnh lùng nhìn cà phê trên bàn, không hiểu Tông Dã bị hỏng dây thần kinh nào.

Ký Khải hiểu ý bật cười, hỏi Khương Sơ Nghi: "Haiz, cô Khương, cô xem Tiểu Tông hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc như vậy, cô có cân nhắc thu nhận trợ lý không?"

Mặc dù ở đây không có người ngoài, nhưng bọn họ đều là mấy lưu lượng tai to mặt lớn nổi tiếng trong nước, nói chuyện không cần để ý, người bị trêu chọc cũng không kiêng kị.

Trong mắt người ngoài, Khương Sơ Nghi là người điềm đạm, không ai trêu ghẹo cô cả. Giờ phút này hai người kẻ xướng người hoạ, cô buộc phải xin tha: "Đừng bắt tôi nói đùa."

Khương Sơ Nghi để túi chườm nóng trên đầu gối qua một bên, xin lỗi nói: "Xin lỗi anh Tông... Tôi vừa ngủ mơ."

Giọng điệu Tông Dã tự nhiên: "Gọi tôi là Tiểu Tông được rồi, cô muốn ly nào?"

Khương Sơ Nghi: "..."

Người bên cạnh không trêu nữa, bật cười.

Cô đỏ mặt, thoáng cúi đầu thương lượng nói: "Nửa đường được không?"

Tông Dã khẽ gật đầu, cầm ly khác.