Chương 2

Nửa phút sau, Văn Tiêu ngồi xổm trước cổng lớn Bách gia, lâm vào mê mang.

Vì sao chuyện tình lại biến thành như vậy?

Chẳng lẽ Bách Sinh không nên nói tiếp một câu “Chớ khinh thiếu niên nghèo”, sau đó đồng ý từ hôn, cuối cùng là mặt đầy quật cường đem hắn đưa ra ngoài cửa sao?

Liền tính không phải như vậy, cũng không đến mức dùng gậy gộc đuổi hắn đi chứ! Lúc ấy cây gậy của quản gia chỉ cách cái ót của hắn có 0.5 cm mà thôi, làm hắn cực kỳ sợ hãi.

“Văn thiếu gia,” người của Văn gia bồi hắn tới đây mặt đầy suy tư, nói: “Chúng ta trở về đi.”

“Trở về? Cái gì mà trở về?” Văn Tiêu lập tức lật mặt, lại treo lên khuôn mặt tà mị cuồng quyến quen thuộc, “Văn Tiêu ta chưa bao giờ chưa đạt được mục đích mà lại bỏ qua, còn ai có thể cản đường ta?”

Hắn tản bộ rảo bước tiến đến cổng lớn Bách gia, giây tiếp theo đã bị bảo vệ cửa ngăn cản lại.

“Cậu biết tôi là ai không?” Văn Tiêu bễ nghễ, cảnh cáo: “Tương lai cậu sẽ hối hận vì chuyện này.”“Rất xin lỗi, tiên sinh.” Bảo vệ trung thực nói, “Dựa theo quy định, trứng thối là không thể qua cửa an ninh được.”

“?” Văn Tiêu mê mang, “Nơi này làm gì có trứng thối?”

Bảo vệ không nói chuyện, chỉ chậm rãi dùng đôi mắt hắc bạch phân minh của mình thâm tình chăm chú nhìn hắn.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Văn Tiêu giận tím mặt: “Cậu mắng tôi là trứng thối?!!”

Bảo vệ: “Tôi chưa nói gì cả.”

“Rồi, rồi!” Cấp dưới rốt cuộc nhịn không được nữa, chạy lại ôm lấy cánh tay Văn Tiêu, “Chúng ta còn có việc, trở về lại nói sau được không? Lão gia cùng đại thiếu gia đều đang ở nhà chờ cậu đó!”

“Lão gia” ở phía trước còn tốt, vừa nghe đến “Đại thiếu gia”, động tác trên tay Văn Tiêu liền ngừng lại.

Trong ánh mắt hắn chợt xuất hiện cảm giác sợ hãi.

“…… Cậu nói, đại ca đã trở lại?”

-

Bên kia, trong phòng khách Bách gia.

Bốn người Bách gia hai mặt nhìn nhau, lâm vào trạng thái trầm mặc.

Quản gia thu gậy vào vỏ, lẳng lặng đứng phía sau Bách Sinh, cơ bắp cả người tại thời khắc này được thả lỏng, giống như một chú chó chăn cừu nước Đức hoàn thành xong nhiệm vụ đang dừng lại nghỉ ngơi.

Cha Bách muốn nói gì đó lại thôi, nhấp nha nhấp nhổm qua lại, Bách Sinh nhìn thấy đều sợ hãi ông đem da miệng cọ xát ra lửa. Để đánh vỡ trầm mặc, Bách Sinh mở miệng trước tiên, “Quản gia, vừa rồi tôi nói anh nhớ chú ý lực độ, anh có làm tốt không?”

“Có, tiểu thiếu gia.” Quản gia không kiêu ngạo, không siểm nịnh cúi đầu trả lời, “Tôi đã tận lực hạ nặng tay.”

Bách Sinh: “……”

Sao lại lý giải ra thành như vậy trời.

“Khụ.” Cha Bách ho khan một tiếng, thanh thanh giọng nói, mắt thường có thể thấy được biểu tình của ông trở nên càng thêm nghiêm túc, “Con trai, con……”

Mẹ Bách ở một bên vội vàng khuyên can, “Ba lũ trẻ à, Tiểu Bảo cũng không phải cố ý như vậy, nó là bất đắc dĩ.”

Bách Nhiễm không nói chuyện nhưng thời khắc chuẩn bị đem chén trà trước mặt cha giấu đi. Đánh lên đầu có thể, chứ đánh mặt không được nha, Bách Sinh là dựa vào mặt để kiếm cơm.

“……” cha Bách nhắm mắt một lát, rốt cuộc thực nghiêm túc mở mắt ra chất vấn: “Là ai dạy cho con như vậy?”

Bách Sinh phản ứng chậm một nhịp: “Dạ?”

Cha Bách nhíu mày, ngữ khí nghiêm khắc, “Là ai dạy con giáp mặt đem người ta đuổi ra khỏi cửa như vậy?”

Bách gia chưa bao giờ giáo dục con cái như vậy! Là ai làm ô nhiễm con trai nhỏ nhà bọn họ?

Bách Sinh suy tư một lát, ngẩng đầu lên “Lúc ấy, trong thân thể con đột nhiên truyền ra một loại xúc động nguyên thủy……”

Cha Bách: “?”

Tính!

Ông liếc mắt nhìn quản gia đứng phía sau Bách Sinh đang cụp mi rũ mắt nhìn xuống đất, định phát tác nhưng không sao túm được bím tóc của hắn, hít sâu một hơi, rốt cuộc thay đổi cái đề tài để có thể nói chuyện.“Những chuyện linh tinh trên mạng đó, con không cần để ở trong lòng, làm tốt công việc của chính mình, hiểu không?”

Bách Sinh giống như ngoan ngoãn gật đầu.

Tuy rằng mọi người đều tận lực không cho cậu tiếp xúc với nội dung khác nhau trên mạng, nhưng kỳ thật thời gian nửa ngày cũng đã đủ cho cậu hiểu biết hiện trạng hiện nay ra sao ra sao.

Hiện tại khắp nơi phát tán tin tức xấu về cậu, đào lại tác phẩm trước đây của cậu, tiểu thiếu gia chỉ được cái mặt đẹp, kỹ thuật diễn lại thực sự quá kém, lập tức trào ra ba bốn hot search, lúc ban đầu còn có một ít fan lên tiếng giải thích, sau liền bị làn sóng comment của những người khác đánh tan thành mảnh nhỏ, hoàn toàn nghe không nghe thấy được gì nữa.

Mà ngay ở thời điểm này, tin tức Bách Sinh sắp sửa đóng phim mới thừa cơ tuôn ra tin tức, Bách Sinh bị trào phúng càng lợi hại hơn. Bởi vì bộ này dựa trên nguyên tác 《 giang sơn vây 》 là cái đại IP, vốn dĩ đã có được một lượng người đọc phi thường quảng đại, nhân vật mà Bách Sinh muốn đóng là nam thứ, một vai diễn tuy rằng không nhiều đất diễn lắm nhưng có thể nói là nhân vật linh hồn của câu chuyện.

Bách Sinh cũng xứng sao?

Đương nhiên, kết cục cuối cùng của nguyên thư trong sách là Bách Sinh bị xào đủ nhiệt độ, cuối cùng vì “Mục đích chung” mà thay đổi người, nhân vật của cậu bị Lưu Cẩn nhặt được của hời, cuối cùng kịch bản bạo hỏa, tuy rằng hắn ở bên trong biểu hiện không công không tội, nhưng cũng được phân cho một ít canh.

Bách Sinh để tay lên ngực tự hỏi, chuyện này có thể làm người không tức giận sao? Đừng nói là nguyên chủ, gác chuyện này lên trên người bất kỳ ai cũng sẽ tức giận a. Bất quá dựa theo sự kiện cuối cùng nhìn xem thử ai là người được lợi, nguyên chủ hiện tại bị bôi đen một cách có tổ chức như vậy hơn phân nửa là xuất phát từ tay hai chị em Lưu Cẩn cùng Lưu Thao. Nhưng hiện tại cậu chủ yếu tò mò là, liền tính là có người xuống tay bôi đen cậu đi, nhưng nguyên chủ nhiều lắm chính là mặt xấu chống đối lại một vài tiền bối trong giới mà thôi. Hiện giờ trong giới giải trí “Trăm hoa đua nở”, thuần ngục phong chỗ nào cũng có, tình huống của bản thân cậu lại không có vết nhơ gì đáng kể, rốt cuộc là ai ở sau lưng quạt gió thêm củi?

Tuy cậu không có hứng thú đánh vào mặt Long Ngạo Thiên, nhưng làm một người lười, cậu đối với cuộc sống của chính mình có yêu cầu tương đối cao, tuyệt đối không cho phép bản thân mình trôi dạt đến kết cục lưu lạc ăn ngủ nơi đầu đường.

Nhìn thấy con trai nhỏ khó có khi ngoan ngoãn nghe lời, cha Bách buông lỏng mặt mày, nói: “Mấy cái tác phẩm vui chơi giải trí này, mỗi người mỗi sở thích, bọn họ không thích, cũng không đại biểu cho người khác không thích, dựa vào cái gì muốn nói người thích đều là thuỷ quân? Chẳng lẽ trên mạng không cho phép người khác có quyền phát biểu ý kiến cá nhân sao? Này quả thực quá vớ vẩn!”

Mẹ Bách muốn nói lại thôi: “Cái này…”

Bách Nhiễm nói trắng ra, “Ba, nếu ba từng xem qua nó diễn liền không nói ra lời này.”

Bách Sinh ho khan một tiếng, vừa định nói gì đó.

“Đúng rồi,” người cha tiện nghi của cậu đánh gãy: “Phía trước ở trên mạng có người nói bậy về con, ba đều cho xoá hết rồi, không cho phép bọn họ nói bừa. Đừng lo lắng quá, việc nhỏ mà thôi.”

Bách Sinh cứng cả người lại: “………”

Nguyên lai là người sao, cha!

Loại đồ vật này là có thể tùy tiện xóa sao! Liền tính nguyên bản nửa thật nửa giả, một khi bị xóa liền trở thành sự thật.

Dừng ở đây, lần đầu liên gặp gỡ cùng người Bách gia, Bách Sinh đại khái tổng kết ra được, cha Bách là hỗn loạn tà ác, mẹ Bách là mẫu người thiện lương, nhị tỷ Bách Nhiễm là trung lập, chỉ cần chính mình không làm cái gì quá đáng có thể câu thông tương đối dễ dàng, còn lại vị đại ca chưa từng gặp mặt kia...

“A?” Bách Sinh giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, rất quan tâm hỏi: “Đại ca còn chưa có trở về sao?”

Cha Bách bỗng chốc giương mắt lên nhìn cậu, mẹ Bách lập tức có chút lệ nóng doanh tròng, “Trời ạ, con lại biết quan tâm tới Thanh Tùng……”

“Bởi vì anh thường xuyên không có ở nhà,” Bách Sinh thuận miệng tìm cái lý do, “Đi ra bên ngoài, không biết có gặp phải chuyện gì không?”

Cha Bách: “……”

Mẹ Bách: “……”

Bách Nhiễm: “……”

Không khí đột nhiên trở nên an tĩnh, Bách Sinh nhận thấy được không đúng, lập tức nhạy bén ngẩng đầu lên, “Làm sao vậy, con nói sai cái gì sao?”

Một mảnh trầm mặc, mẹ Bách thiện lương giải thích nghi hoặc cho cậu, “Đại ca của con mấy ngày hôm trước mới từ trên xe ngã xuống, hiện tại đang điều trị trong bệnh viện.”

Bách Sinh: “…… Thực xin lỗi.”

Dưới tầm mắt khiển trách của hai người còn lại, cậu lặng lẽ quay mặt đi, thật xấu hổ nha.

-

Trở lại trong phòng, dặn dò không cho ai tới quấy rầy, Bách Sinh bắt đầu tìm hiểu về thế giới xa lạ này.

Trong gương, khuôn mặt vẫn là khuôn mặt quen thuộc, ngay cả nốt ruồi nhạt nhạt trên má phải cũng còn nguyên, Bách Sinh vuốt ve cổ áo, như đang suy tư cái gì.

So sánh với “Linh hồn bị kéo nhét vào một nhân vật”, cậu có cảm giác mình càng giống như là “Vì cậu an bài một thân phận mới”, cậu thậm chí còn hoài nghi bộ dáng của cha Bách mẹ Bách cùng bộ dáng của cha mẹ cậu chưa từng gặp mặt qua là giống nhau như đúc, bởi vì cậu nhìn thấy bọn họ luôn có cảm giác thân quen kỳ lạ.

Kết quả đã rõ ràng, như vậy, mục đích là cái gì?

Bách Sinh tự nhận là bản thân mình chưa từng làm qua chuyện gì thương thiên hại lí, các độc giả đối với cậu oán niệm lớn nhất cũng chỉ có hai loại “Tuyến tình cảm viết không tốt, lần sau đừng viết như vậy nữa” cùng với “Ngươi mẹ nó còn dám nói cái này không phải tình yêu”, không có đạo lý chỉ vì như vậy liền gây nên thiên nộ nhân oán, một chân đá vào thế giới khác.

Cậu tạm thời không nghĩ ra, trước tạm thời cứ để đó đã.

Quản gia có chút không tình nguyện đem điện thoại đưa cho cậu, Bách Sinh còn suy nghĩ có cái gì đáng giá để cho anh ta phải canh phòng nghiêm ngặt như vậy, kết quả vừa click mở màn hình chính là một lần bạo kích: “……”

Màn hình nền là hình cậu chụp lén Văn Tiêu, bối cảnh chụp là lúc hai người nói chuyện phiếm, một cái di động to như vậy nhưng một tấm ảnh chụp chung của hai người đều không có.

Không thể không nói, Văn Tiêu làm nam chủ phần cứng vẫn là tương đối tốt, câm miệng lại còn soái gấp ba lần, nhưng Bách Sinh xem cũng chưa xem, thấy cậu ta phát lại đây mười tin nhắn đều là “lập tức đồng ý từ hôn cho tôi”, trở tay liền kéo đen cậu ta, nhân tiện báo cáo là quấy rối ba lần. Đen đủi, thật quá đen đủi.

“……” Quản gia xuất quỷ nhập thần hiện ra ở bên cạnh, “Tiểu thiếu gia, đây có phải……”

Bách Sinh: “Vừa rồi lúc anh cầm cây gậy xử lý cậu ta, tôi cảm thấy thực quá mức.”

Cái gì, nghe không thấy, quản gia nước chảy mây trôi xoay chuyển đề tài, “Cậu yên tâm đi, đại ca của Văn Tiêu thiếu gia sẽ không cho phép cậu ấy làm như vậy.”

Bách Sinh: “Sao?”

Quản gia mặt liệt nói: “Văn Hạc thiếu gia một giờ trước đã đến sân bay.”

Văn Hạc?

Cái tên này Bách Sinh cũng biết a. Nhân vật này ở trong nguyên tác định vị tương đối đặc thù. Anh ta là anh trai của Văn Tiêu. Giai đoạn trước tác giả muốn tìm một người trợ lực cho nam chủ, đem anh ta miêu tả đến quá mức bất cận nhân tình, không có nhược điểm, dẫn tới nhân khí quá cao, lúc sau không biết làm sao để xuống tay vả mặt, vì thế nhân vật này giữa đường đột nhiên mạnh mẽ rớt tuyến, biến mất hết nửa cuốn sách, thẳng đến cuối cùng mới thò cái mặt ra lại.

Văn Hạc không chỉ có lãnh khốc vô tình, tác phong làm việc cũng tương đương quỷ súc —— nam chủ làm sai chuyện gì sẽ bị anh dùng roi đánh ngựa đánh cho một trận. Thẳng cho đến lúc anh xuống sân khấu, Văn Tiêu nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng của người anh kia vẫn bị dọa đến run run. Bách Sinh trong lòng vừa động, nhìn về phía Văn Tiêu ở mười lăm phút trước đột nhiên im bặt tin tức, một câu cuối cùng thậm chí còn chưa kịp đánh xong, chỉ phát ra tới một nửa, giống như là bị người mạnh mẽ đánh gãy.

“……” Bách Sinh chắp tay trước ngực, chân thành cầu nguyện, “Hy vọng cậu không có việc gì.”

Nhưng cậu ta cùng mình lại có quan hệ gì đâu.jpg

Quản người khác không bằng quản chuyện của mình, Bách Sinh dưới tầm mắt sáng ngời của quản gia mở ra Weibo, đón tiếp cậu chính là hot search treo tên của chính mình, hiện trường một mảnh hỗn loạn.

Quản gia đứng một bên nói: “Tiểu thiếu gia, đừng nhìn.”

“Không có việc gì.” Bách Sinh lật xem tin tức với tốc độ cực nhanh, thu liễm hai mắt nói: “Ngày mai là ngày thử vai 《 giang sơn vây 》 đúng không? Phiền toái anh liên hệ người đại diện một chút, tôi muốn đi.”

Phim truyền hình cần thiết suy xét tố chất của diễn viên. Sau khi bùng nổ sự kiện kia, tổ biên kịch uyển chuyển biểu đạt muốn một lần nữa mở ra buổi thử vai. Ở hiện trường, nguyên chủ cùng Lưu Cẩn tới nhặt của hời tiếp tục nảy lên xung đột, cuối cùng không chỉ có ném đi nhân vật, lần xung đột này lại được coi như bằng chứng cậu ức hϊếp hậu bối, cậu lại bị bôi đen một bút.

Bằng mắt thường cũng có thể thấy được khóe miệng quản gia trừu động một chút, “Tiểu thiếu gia, cậu thật sự muốn đi?”

Trước không nói kỹ thuật diễn của Bách Sinh có đủ dùng hay không, hiện tại tình hình trên mạng đang náo loạn, thái độ của quần chúng đang ở trạng thái phẫn nộ, hắn lo lắng Bách Sinh mới vừa xuống xe đã bị đánh cho hôn mê.

Bách Sinh không tỏ ý kiến mà lại lần nữa đọc tin tức, thẳng đến khi tìm được một bài viết trên Weibo có nhiệt độ cao trong mấy ngày gần đây, fan của bác chủ gần trăm vạn, dõng dạc hùng hồn mà phát đoạn văn hơn ngàn chữ chất vấn chính mình:

【 làm diễn viên, ngươi không làm tốt công tác của mình, không thủ vững phẩm chất đạo đức của mình, luận tài luận đức, ngươi đều không xứng đạt được tài nguyên cùng mức độ phủ sóng như hiện tại. Từ lúc sự kiện bùng nổ ra, đã qua suốt một vòng —— xin hỏi diễn viên Bách Sinh tiên sinh, ngươi muốn cho một đám fan tâm trí chưa thành thục thay ngươi biện giải tới khi nào? Ta biết ngươi thấy được, nhưng ta biết, ngươi vẫn sẽ lựa chọn làm rùa đen rút đầu! 】Phía dưới bài viết này có rất nhiều người bị lôi kéo vào cảm xúc, nghiễm nhiên tự bọn họ đã xây dựng cho mình một tràng thẩm phán, chẳng sợ ở bên trong có rất nhiều tin tức chưa được chứng thực qua.

Nếu nói ngay lúc sự kiện bùng nổ, trả lời các nghi vấn của mọi người trong thời gian càng sớm càng tốt, như vậy Bách Sinh kéo dài đến một vòng trầm mặc làm cho oán hận của mọi người đạt tới đỉnh, thêm vào đó một số đối thủ cạnh tranh tranh thủ bỏ đá xuống giếng cùng châm ngòi thổi gió, xuất hiện loại tình huống như thế này cũng coi như bình thường.

Quản gia vẫn luôn đứng ở bên cạnh không tiếng động quan sát, nhìn thấy ngón tay Bách Sinh tạm dừng lại ở bài viết này vượt qua một phút, hắn phi thường sáng suốt mà vươn tay lên, “Tiểu thiếu gia, đừng nhìn……”

Ngay sau đó, hắn liền thấy ngón tay thon dài Bách Sinh hơi hơi động đậy.

Ở phía dưới cái Weibo kia gõ hai chữ —— “Đã duyệt”.

Trong một chớp mắt ngay khi vừa mới gửi đi, thông báo nhắc nhở tăng lên với mức độ chóng mặt.

Bách Sinh tâm tình vui sướиɠ mà đem điện thoại ném qua một bên, “Tôi ngủ một lát.”

Quản gia rốt cuộc trầm mặc: “…………”

Thiếu gia, rốt cuộc sao cậu dám làm vậy a.

-

Cùng lúc đó, Văn gia bên kia.

Văn Tiêu đang quỳ gối, mồ hôi lạnh trên trán nhỏ xuống từng giọt.

Trước mặt hắn là một nam nhân đang ngồi, ánh đèn đánh vào chóp mũi cao vυ"t của hắn, sườn mặt như được khắc ra từ ngọc đẹp đến không gì sánh được, nhưng chỉ cần nhìn đến cặp mắt đen kia, cảm giác cả người liền biến đổi ——

Thậm chí có thể dùng từ hung ác nham hiểm đến tận cùng để hình dung người này.

Miệng vết thương trên lưng vẫn còn đau, Văn Tiêu cắn răng, giọng nói yếu ớt: “Em có quyền được quyết định……”

Lúc trước đã nháo đến đủ lâu rồi, người nọ thờ ơ lạnh nhạt một lát, rốt cuộc mở miệng, giọng nói bình đạm lạnh lẽo.

“Không ai dạy cho cậu, muốn đạt được mục đích thì không nên làm như vậy sao?”

Văn Tiêu đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Chuyện này, anh sẽ tới xử lý.” Người nọ đứng lên, ngữ điệu thực nhẹ, nhưng lại tạo thành áp lực lớn như núi đè lên vai Văn Tiêu, “Đây là lần cuối cùng.”

Tầm mắt anh đảo qua bàn trà, cố định ở mấy tờ giấy trên bàn, đối với bảng điều tra về Bách Sinh nhìn không sót gì, góc trên cùng là ảnh chụp, Bách Sinh mắt nhìn thẳng vào ống kính, ánh mắt trống rỗng.

Văn Hạc không đem lực chú ý phân tán cho Văn Tiêu đang quỳ ở phía sau, mà lãnh đạm suy nghĩ: hai người nam nhân, đích xác không nên có cái loại quan hệ này.

…… Huống chi, đối phương còn là một con hát.

Tác giả có lời muốn nói: Chú ý! Nơi này là địa điểm thi! 【 gõ bảng đen 】

“Hai người nam nhân, đích xác không nên có cái loại này quan hệ.” —— Văn Hạc suy nghĩ.