Chương 3

Thậm chí không chờ đến ngày kế tiếp, tin tức Bách Sinh muốn đi thử vai liền làm dư luận nổ tung.

Câu phản hồi “Đã duyệt” của cậu kiêu ngạo đến cực điểm làm vô số người tức giận xoa tay hầm hè. Ở trong ấn tượng của bọn họ, Bách Sinh giả chết không xuất hiện còn chưa tính, vừa xuất hiện không những không viết thư tay 1000 chữ xin lỗi sau đó tuyên bố lui vòng, mà còn dám “Đã duyệt”? Tưởng mình là lão sư đang chấm bài cho học sinh sao?!

Đương nhiên, cái này là hiểu lầm cho Bách Sinh rồi. Trước khi xuyên sách Bách Sinh cũng là người công tác trong nghề, nhìn thấy bài viết tràn đầy tình cảm như vậy, phản ứng đầu tiên của cậu là phân tích, sau đó đưa ra kết luận. Kỹ xảo viết bài cùng tính kích động đều rất mạnh, nhưng tay bút này viết bài có tính chất xã giao nhiều quá, xuân thu bút pháp quá mức rõ ràng, may mà viết ở trong tình huống này nên mới thích hợp, chứ mà tung ra vào thời điểm không đúng, ngược lại còn dễ dàng trở thành trò cười.

Cậu đánh giá hai chữ “Đã duyệt” đã tính là thực nể tình.

Bách Sinh muốn tới thử vai, tổ biên kịch đương nhiên là không thể không hoan nghênh, nhân viên marketing càng tăng thêm đề tài cho lần thử vai này.

Dư luận bên ngoài khí thế cao ngất trời, bên trong Bách gia một mảnh tĩnh mịch.

Bốn người tụ tập lại trong phòng khách, lần thứ hai trầm mặc phảng phất như mới vừa bị quản gia dùng gậy đánh chó đánh trúng vào đầu.

Cha Bách đánh vỡ cục diện bế tắc, “Con thật sự muốn đi?”

Mẹ Bách quanh co vòng vèo định cứu nước, “Tiểu Bảo, bên này kiến nghị chúng ta vẫn là nên làm đâu chắc đó……”

Bách Nhiễm ổn định phát lực, “Em đó, lại chuẩn bị đi làm mất mặt ai đó?”

Bách Sinh bị mọi người ngồi chung quanh công khai lên án, cảm giác chính mình cùng toàn thế giới đi ngược chiều nhau.

“Không phải như vậy,” Bách Sinh biết kỹ thuật diễn của nguyên chủ kém, nhưng cậu không nghĩ có thể kém đến nước này, “Em diễn tệ đến như vậy sao?”

“Nói làm sao đây ta.” Bách Nhiễm khó có khi biểu lộ ra nụ cười thiệt tình, “Giống một cái AI không thông qua phòng thí nghiệm.”

Bách Sinh: “……”

Nhị tỷ, người nói đến mức độ này thật sao.

Bách Sinh tuy rằng chưa từng diễn qua, nhưng cậu đối với bản thân mình vẫn luôn có một loại tự tin nhất định. Ở trong mắt cậu, trên đời này sẽ không có người không thích cậu, cậu là thế giới chính đạo, cậu là trung tâm của vũ trụ, cậu là Super Star lóng lánh nhất thiên hạ chỉ cần muốn làm cái gì đều có thể thành công —— mà sự thật cũng đúng là như thế. Ở thế giới nguyên bản, Bách Sinh được đánh giá là “Thiên tài tác gia”, “Trừ bỏ tuyến cảm tình quá cứng nhắc ngoài ra không hề có khuyết điểm”, đối với diễn kịch, cậu lý giải đây chính là bắt chước.

Tình cảm là một cái hình thái, diễn kịch là quá trình suy luận, chỉ cần có thể làm cho người xem nhìn ra ngươi đang biểu đạt cảm tình gì, đó chính là thành công của biểu diễn. Liền chỉ đơn giản như vậy.

“Bộ phim kia do giải trí Phương Minh sản xuất” Bách Nhiễm nói, “Hiện tại chủ yếu là do Văn Hạc cầm giữ, mấy ngày hôm trước em còn cùng Văn Tiêu náo loạn lên, lúc này……”

Tuy nói Văn Tiêu là bị quản gia đẩy ra đi, nhưng chi tiết cụ thể như thế nào thì người khác lại không biết, chỉ biết là Bách Sinh bị người tìm tới cửa từ hôn, hiện tại liền chờ mọi người chế giễu.

Đến bây giờ Văn gia cũng chưa đưa ra một lời giải thích, mơ hồ cũng thuyết minh thái độ của bọn họ ra sao.

Bách Sinh lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác được người nhà quan tâm, một dòng nước ấm trong lòng chảy quá, “Em biết đúng mực, yên tâm.”

Tuy rằng bộ phận marketing của đoàn phim《 giang sơn vây 》 làm ra vài chuyện náo nhiệt, nhưng đạo diễn của bộ phim vẫn tương đối bình thường.

“Thật vậy không?” Bách Nhiễm nói: "Nếu như em biết đúng mực, vậy thì ở lần phát trong trực tiếp trước kia cũng không niệm 123456 lời kịch thay thế.”

“Tiểu Nhiễm, đừng nói như vậy.” mẹ Bách nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Tiểu Bảo cũng không phải muốn như vậy mà, chỉ là Tiểu Bảo không nhớ được lời kịch.”

“Không nhớ được, tiền đề là trước đó phải có "nhớ" đã chứ?” Bách Nhiễm cứng mặt nói: “Người này mẹ nó, khả năng diễn kịch so với chó của nhà chúng ta còn là tay mơ hơn.”

Cha Bách cảnh giác: “Ai dạy con nói những lời thô tục này?!”

Bách Nhiễm: “Ba, trọng điểm của ba luôn được đặt ở những chỗ hiểm nguy trùng trùng.”

Trong hoa viên Samoyed nghe được tên của mình, sung sướиɠ mà rít gào, “Gâu gâu gâu!”

Bách Sinh lần thứ hai đứng ra khuyên can: “Ba đừng tức giận.”

Cậu thật sự nghi hoặc, nhân vật này của cậu rốt cuộc làm sao có thể lăn lộn ở giới giải trí nhiều năm như vậy mà chưa bị người đánh.

-

Rời khỏi vòng vây của cả nhà, Bách Sinh dưới sự bảo vệ của cây gậy trong tay quản gia tiến về giới giải trí, người đại diện Phương Viên của cậu muốn gặp cậu.

Lúc trước, thời điểm tiểu thiếu gia tiến vào giới giải trí, người trong nhà không một ai đồng ý. Cậu chính là phản nghịch, trực tiếp cùng người ta ký hợp đồng, may mà công ty này còn tính là phúc hậu, Bách Sinh xảy ra chuyện bọn họ cũng không tính toán bỏ mặc cậu, thậm chí bộ phận xã giao còn nỗ lực vì cậu xử lý thông tin.

Bách Sinh nghĩ, cậu tựa hồ biết những tài khoản nhỏ trên mạng ra sức bảo vệ cho cậu là ai……

Lúc tiến vào cửa, biểu tình trên mặt cậu có chút phức tạp.

Tuy rằng hiện tại trên mạng khắp nơi đều là những tin đồn nhảm nhí đó, nhưng rốt cuộc đều là cuộc chiến nước bọt cách màn hình, hiện tại Bách Sinh người thật từ cửa đi vào, ánh mắt của dòng người vội vàng di chuyển bên trong quả thực lóe sáng lên.

Làn da trắng nõn, tóc cùng hai mắt toát lên màu sắc ấm áp, đặc biệt là đồng tử màu hổ phách, ở trong nhà có chút ảm đạm nhưng ra ngoài ánh sáng lại sáng ngời giống như mật ong nguyên chất. Tóc mái mềm mại vén lên lỗ tai, không dài không ngắn, chiều dài vừa lúc thích hợp, mũi tinh xảo đĩnh bạt, mắt to, đuôi mắt cong lên một độ cong vi diệu, ở giữa sắc bén cùng nhu hòa chọn lấy một giá trị trung gian thích hợp.

Lông xù xù, mềm mụp, đĩnh bạt lại tự phụ.

Trời sinh đây là dáng vẻ của minh tinh, quang mang bắn ra bốn phía.

Lúc cậu mới xuất đạo, hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người, ai cũng không nghĩ tới hiện tại……

Chỉ có thể âm thầm thở dài.

Bách Sinh rốt cuộc cũng không phải là minh tinh, đối với loại ánh mắt chú mục này của người khác vẫn cảm thấy có điểm không thích ứng. Cậu thật sự lo lắng không biết có phải mình quên kéo khóa quần rồi hay không.

Đi lên thang máy, Bách Sinh ở phòng khách rốt cuộc gặp được khuôn mặt u sầu của người đại diện Phương Viên.

Phương Viên lớn lên đen thui, theo lý thuyết đen luôn đi đôi với gầy, trắng đi đôi với béo, hắn lại nhuần nhuyễn kết hợp hai cái xấu lại với nhau, mỹ mãn trở thành một với trứng kho đen bóng, ánh mắt đầu tiên Bách Sinh nhìn đến hắn thiếu chút nữa phun hết nước trong miệng ra.

Đây còn không phải là vị biên tập trước kia của cậu sao?

Nguyên thư đối với vị đại diện này miêu tả không nhiều, chủ yếu là tính tính thực tốt nhưng ăn nói lại vụng về EQ thấp, cực kỳ không biết cách nói chuyện, dẫn tới bị sung quân tới hầu hạ tiểu tổ tông Bách Sinh.

Phương Viên đối với cậu khó có được khách khí, thậm chí xưng hô cũng thật cẩn thận, “Bách Sinh, tài khoản Weibo của cậu, công ty nói tận lực ít dùng vẫn là tốt hơn...”

Một câu “Đã duyệt” của cậu thiếu chút nữa đem lão bản dọa sợ.

“Không có việc gì, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.” Bách Sinh thật ra đối với những lời mắng chửi đó cũng không cảm thấy gì, rốt cuộc trước kia cũng không thiếu người mắng cậu, “Tìm tôi có chuyện gì sao?”

“A……” Phương Viên có điểm muốn nói lại thôi, “Bên chỗ《 giang sơn vây 》 đem kịch bản gửi lại đây.”

“Kịch bản?” thân mình Bách Sinh lập tức ngồi thẳng dậy, "Đưa tôi nhìn xem.”

《 giang sơn vây 》 chủ yếu miêu tả chuyên ở nước Yến ngươi lừa ta gạt quyền mưu chiến tranh, gần một trăm vạn chữ, bối cảnh mở rộng, chủ tuyến phô bày đến cực đại. Nam chủ là Thác Bạt Thuân. Trong cuộc đấu tranh tranh giành quyền lực, gia tộc của hắn bị liên hợp hãm hại, may mắn còn sót lại đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ là hắn, động lực sống sót của hắn chính là báo thù. Chuyện này cũng không có gì đặc thù, đặc thù chính là, kẻ thù của hắn chính là đương kim Thánh Thượng.

Vì đạt được mục đích, Thác Bạt Thuân không từ bất kỳ thủ đoạn nào, dẫm lên thi cốt thượng vị, thẳng đến hội hoa gặp được trưởng tử của phủ Tam vương gia, Bạch Dận Văn.

Cũng chính là nhân vật Bách Sinh trước mắt muốn thử vai.

Bạch Dận Văn cùng Thác Bạt Thuân cùng tuổi, tính cách lại hoàn toàn tương phản, rõ ràng sắp sửa cập quan, lại như cũ ngây thơ hồn nhiên, mỗi ngày ở trong chốn giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, hoàn toàn không biết âm mưu là cái gì.

Hắn ở hội hoa cùng Thác Bạt Thuân nhất kiến như cố, thân thiết như huynh đệ, nhân sinh khó biết nhất chính là lòng người. Hắn đem hết thảy tín nhiệm không hề giữ lại chút gì cho mình mà trao hết cho Thác Bạt Thuân. Thẳng đến kia một ngày kia, Yến triều chính biến, tiểu muội của hắn mặc áo cưới từ trên lầu cao rơi xuống, cha mẹ liên tiếp song vong, phủ Tam vương gia máu chảy thành sông.

Thác Bạt Thuân đứng ở phía trên, hai mắt cúi xuống nhìn hắn không hề có chút tình cảm.

Huyết vũ tung bay đầy trời, Bạch Dận Văn cự tuyệt Thác Bạt Thuân chiêu hàng, ngay trước mặt hắn dùng bội đao kết thúc tánh mạng của chính mình.

Bội đao kia là do Bạch Dận Văn cố ý mang về một khối thiết đúc, khối thiết được phân làm hai, hắn đúc thành đao, Thác Bạt Thuân đúc thành kiếm, hai người hợp nhất hai cái đó lại thành một khối thiết hoàn chỉnh.

Sau khi Bạch Dận Văn chết, không có ai gặp qua Thác Bạt Thuân dùng tùy thân bội kiếm nữa. Về sau này, Yến triều thay đổi triều đại, nhân dân giàu có an khang, tân hoàng Thác Bạt Thuân vào một ngày nọ ở dưới táng cây hoa quỳnh, mạc danh nôn ra máu, theo sau đó chết đi.

Dựa theo kịch bản, đất diễn của nhân vật Bạch Dận Văn không nhiều, nhưng tuyệt đối xem như nhân vật linh hồn. Cậu đọc xong kịch bản bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc Bạch Dận Văn cùng Thác Bạt Thuân là có quan hệ gì? Lời kịch ở chỗ này nếu nói là tri kỷ cũng quá miễn cưỡng. Vì cái gì một nhân vật chỉ lên sân khấu ở giai đoạn đầu, cuối cùng trực tiếp dẫn tới Thác Bạt Thuân tự mình hủy diệt cùng với kết cục BE, logic trong này phi thường ý vị sâu xa.

Nhân tiện cũng nhắc tới, 《 giang sơn vây 》 là có xác định nữ chủ. Bởi vì ở kết cục, nữ chủ không chút do dự tính kế nam chủ, sau khi nam chủ tử vong thì buông rèm chấp chính nắm lấy quyền lực trong tay, thậm chí còn được xưng là một áng văn đại nữ chủ.

Phương Viên thấy Bách Sinh đọc đến mê mẩn, ấp úng một lúc lâu, cuối cùng ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Nếu cậu đối với loại kịch bản này có điểm mâu thuẫn, chúng ta có thể suy xét đổi sang cái khác……”

Không đề cập tới tranh luận, tình huống hiện tại là trừ bỏ nguyên tác giả, tất cả mọi người đều cảm thấy quan hệ giữa hai người này chính là tình yêu.

"Sao?” Bách Sinh ngẩng đầu lên, tựa hồ đối với câu hỏi này có chút mờ mịt, “Kịch bản này không phải thực bình thường sao?”

“Hả?” Phương Viên trừng mắt, “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy nam thứ cùng nam chủ……”

“Nam thứ cùng nam chủ làm sao vậy? Này còn không phải là tình huynh đệ tri kỷ bình thường sao?” Bách Sinh hoang mang nói: “Còn có cái gì bên trong mà tôi không biết nữa sao?”

Phương Viên: “…… Không có việc gì.”

Hiện tại hắn cảm thấy Bách Sinh cùng nguyên tác giả quả thực là linh hồn chi hữu, mạch não đều có thể liền thành một khối.

Phương Viên nghẹn nửa ngày, lại lo lắng cẩn thận nói: “Vậy còn Lưu Cẩn……?”

Nghệ sĩ của mình hắn hiểu rõ, Bách Sinh là người ăn nói không giữ lời, đối phương còn nắm chắc điểm này của cậu, thường xuyên tới khıêυ khí©h. Không biết ngày mai hắn lại sử dụng ám chiêu gì.

Bách Sinh vẫn luôn luôn lạc quan: “Vậy ngày mai rồi nói sau ~”

Ai.

Ngươi nghe một chút, nói sau là nói cái gì!

Phương Viên u sầu đến nỗi mặt trắng lên.

Xác định ngày mai đi thử vai, Bách Sinh bị Phương Viên ngàn dặn dò vạn dặn dò, thậm chí ngay cả câu nói “Không cần cùng đạo diễn đánh nhau” cũng nói ra, cậu bắt đầu hoài nghi nhân vật của bản thân mình không phải là hào môn tiểu thiếu gia mà là một đồ vật gì đó kỳ kỳ quái quái.

Bách Sinh tuy rằng không muốn nghe, nhưng vẫn là thực nể tình đứng đó: “Rồi rồi rồi, biết biết biết, minh bạch minh bạch minh bạch……”

Phương Viên khó có khi nói được hết nửa ngày, dừng lại uống miếng nước, mới phát hiện tình huống không quá thích hợp. Trong tình huống bình thường, Bách Sinh hoặc là đi trước, hoặc là đen mặt với hắn, hôm nay còn có thể để cho hắn nói xong?

“Bách Sinh,” Phương Viên ý thức được điểm này, thật cẩn thận lên tiếng, “Thân thể cậu không thoải mái sao?”

Bách Sinh có điểm mạc danh mà ngẩng đầu lên, “Làm sao vậy?”

“Cậu không thích hợp.” Phương Viên vuốt ve cằm của chính mình, “Phản ứng bình thường của cậu không phải như thế này.”

“Vậy sao?” Bách Sinh đối với hình tượng của nguyên chủ đến tột cùng là như thế nào rất tò mò, “Tôi bình thường như thế nào?”

Vừa hỏi xong, Phương Viên lập tức ho khan một tiếng, bắt đầu bắt chước ——

Chỉ nghe một tiếng hét to, mặt đen kéo xuống, quay đầu tức giận trừng mắt lên: “Ồn muốn chết, xú trứng kho! Nghe được cậu kêu to liền phiền phức! Biến mất cho tôi!!”

Thanh âm quanh quẩn trong nhà, dư âm lượn lờ.

Bách Sinh im lặng: “………………”

Đã hiểu.

Hình tượng của Kujo Jotaro.