Chương 17: Chí cao vô thượng thần

Nàng trên người vết thương chồng chất, nhưng ánh sáng trong đôi mắt kia vẫn không đổi, vẫn như lần đầu tiên nhìn hắn.

Hắn thay đổi, kẻ kia thay đổi, chỉ có nàng đôi mắt này vẫn thuần túy như ban đầu. Kẻ kia thiên sứ không nghe lời nàng, tự chủ trương hành động mà bị hắn bắt lấy.

Nàng biết một mình nàng không phải hắn đối thủ, nhưng vẫn một mình đến đây muốn cứu kẻ kia. Rơi vào trong tay hắn, nàng không khóc lóc xin tha, chửi rủa tàn nhẫn, chỉ giương một đôi xinh đẹp nhìn hắn.

Đôi mắt này thuần túy tín ngưỡng nàng thần đâu, có lẽ dù bị hắn gϊếŧ, nàng vẫn chung thủy với tín ngưỡng, ngẩng cao đầu đón nhận hắn hành quyết.

Quỷ vương chợt chạm vào Layla nhu thuận tóc đen, mềm mại xúc cảm làm hắn thật sâu kí©h thí©ɧ. Tượng trưng cho hắc ám dơ bẩn, nhưng chủ nhân của nó lại là kẻ có thuần sắc trái tim cùng quang minh màu sắc, là nhất sạch sẽ cùng thuần túy.

Trên thế giới này tồn tại một kẻ như vậy ư?

Không thể bị vấy bẩn.

Simon thật sâu ghen ghét. Hắn xuống địa ngục, nàng vẫn trắng tinh một mảng. Sao có thể! Hắn không cam lòng.

Trở thành Quỷ vương càng phóng lớn hắn tham lam cùng ác dục.

Hắn muốn vấy bẩn nàng, không biết nàng sa đọa sẽ như thế nào. Đôi mắt này có… thay đổi?

Simon đột nhiên liền thu lại trên người của nàng xiềng xích.

Layla ngã xuống, trắng tính cánh vô lực rũ. Nàng đáng thương lại yếu ớt. Hiển nhiên vũ khí của Quỷ vương không chỉ khóa chặt nàng.

“Ngươi có biết vì sao ta sa đọa?”

Layla không nói, nàng cố gắng đứng dậy, dù ở hoàn cảnh nào cũng thẳng lưng. Nàng đối diện với Quỷ vương.

“Bởi vì Quang Minh thần kẻ kia muốn ta dọn đường cho ngươi. Hắn đối với ngươi mang theo dơ bẩn tâm tình, nhưng bị ta phát hiện, ngăn cản. Hắn liền ruồng bỏ ta. Hắn muốn ngươi thay ta trở thành trưởng thiên sứ. Sau đó lại đem ngươi trở thành cấm luyến đâu.”

Một lần nữa tỉnh lại, nàng đã trở về Thiên giới, là Ari thiên sứ truyền tống nàng trở về, đó là lí do vì sao ban đầu nàng dám một mình vào Quỷ giới, đối đầu với Quỷ vương. Trên người nàng thương thế đã được chữa trị.

Nàng hướng thần điện mà đến.

Rất nhiều thiên sứ đối với nàng chào hỏi, Layla ôn hòa mỉm cười, đối với nhiệt tình tiểu thiên sứ là nhẹ nhàng xoa đầu.

Các tiểu thiên sứ rất thích nàng đυ.ng chạm. Chỉ cái xoa đầu của nàng cũng khiến những đứa nhỏ vui vẻ cả ngày, chạy đi khắp nơi khoe ra.

Thuần túy tiểu thiên sứ chính thật sâu đạt được nàng yêu thích. Vì vậy nàng cũng không ngần ngại. Hành động nhỏ của nàng mang đến đứa trẻ niềm vui, tại sao không đâu?

Nàng đứng ở ngoài thần điện, thu thập bản thân gọn gàng sạch sẽ, chắc chắn không có vấn đề mới bước vào bên trong.

“Thần.”

Nàng thành kính hành lễ cúi đầu.

Ở phía trên, Quang Minh thần đứng dậy chậm rãi đi đến nàng trước người.

Quang minh hơi thở ập vào nàng trước mặt.

“Layla, ngẩng đầu lên. Nhìn ta.”

Layla nghe theo mệnh lệch, ngước mắt lên nhìn nàng thành kính thần. Đối diện nàng vẫn là một trương mờ mịt gương mặt, nhưng không một ai dám khinh nhờn.

Nhưng để nàng càng thêm để tâm lại chính là thần trên người “khí”.

Mênh mông, cuồn cuộn như muốn cắn nuốt mọi thứ.

Thứ này không nên xuất hiện ở chí cao vô thượng thần minh trên người.

“Ngươi bị Simon làm trọng thương?”

Đây là câu khẳng đỉnh.

Layla cảm nhận được Quang Minh thần ánh mắt chăm chú.

“Đã không có vấn đề.”

Quang Minh thần không đáp, hắn cúi người chạm môi lên trán của nàng, thuần tịnh hơi thở tẩy đi trên ngước nàng còn xót lại hắc ám. Ấm áp sung túng bao phủ thân thể nàng, chữa trị trên người nàng thương tích.

Hắn thần sắc như cũ thanh minh, ánh mắt ôn hòa, dường như có thể dung thứ được mọi vật trên thế gian. Nhưng chỉ Quang Minh thần biết trong mắt hắn chỉ dung thứ được một người.

“Ngươi đã vất vả rồi. Việc của Victor không cần quan tâm nữa.” Thần mơn trớn nàng mái tóc, ôn tồn bên tai nàng, hai người gần gũi, hơi thở như lẫn lộn, phảng phất như một cặp tình nhân.

Layla trong mắt một mảng bình lặng, đối với thần đυ.ng chạm, nàng không có khác cảm xúc.

Thần điện chỉ còn lại Quang Minh thần, hắn vuốt ve đầu ngón tay, như dư âm vừa rồi mềm mại. Một sợ trắng tinh thuần khiết lông chim xuất hiện ở hắn lòng bàn tay. Hắn âu yếm vuốt ve nó.

Mềm mại, xinh đẹp, chỉ là nó không có của nó chủ nhân độ ấm.

Quang Minh thần, thế giới này chí cao vô thượng, công bằng, công chính, bát ngát ái. Lại đối với mình thiên sứ nói không lên lời nóng rực tình cảm. Thậm chí vì bản thân tư dục, kéo một cái khác thiên sứ xuống chỉ vì danh chính ngôn thuận đem nàng đặt ở bên người.

Hắn lãnh đạm bề ngoài đã che mắt hết thảy. Hắn vốn định che giấu này tâm tư, chỉ là lại xem nhẹ Simon thiên sứ trưởng đối với hắn hiểu biết.

Quang Minh thần không phải là một cái hoàn mĩ thần. Hắn là lạnh lẽo, vô cảm, đối với thế giới này cũng không có ái. Hắn chỉ hoàn thành hắn sinh ra đã được cho nhiệm vụ. Trở thành một cái cao khiết thần minh.

Nhưng hắn không phải.