Chương 11

Cơn gió nhẹ thổi tới, đem giọng nói ngưỡng mộ của nữ nhân truyền vào tai hắn.

Hắn đã từng nghĩ tới rất nhiều trường hợp,

chỉ là Lý Huyền Cẩn không nghĩ tới Thích Thiền sẽ nói những lời này. Hắn cúi đầu xuống nhìn chằm chằm Thích Thiền, Thích Thiền thấy hắn nhìn, nàng liền dùng đôi mắt hạnh ngập nước mà nhìn hắn, bên trong mắt có vài phần khẩn cầu.

Lý Huyền Cẩn đối Thích Thiền hoài nghi chần chờ trong nháy mắt.

Thích Thiền ngữ khí càng thêm mất mát: “Tiểu nữ cũng biết, ngài cái gì cũng không thiếu, không cần tiểu nữ biểu đạt cảm kích, trước mắt đây là đồ vật duy nhất tiểu nữ có thể tặng ngài vào lúc này, điện hạ……”

Nàng vươn tay, đem bình sứ xanh trắng hướng tới hắn, ôn nhu hỏi: “Điện hạ quả thực không cho A Thiền cơ hội để cảm kích ngài sao?”

Lý Huyền Cẩn chắp tay sau lưng nói: “Cô nếu cùng Thái Tử bảo trì khoảng cách, đã là cảm kích ta.”

“Tiểu nữ đã cùng Thái Tử bảo trì khoảng cách.” Thích Thiền nói, “Điện hạ không cần cự tuyệt ý tốt của A Thiền được không?”

Ánh mắt nữ nhân chân thành tha thiết mà nhìn hắn, trong mắt còn mang theo khẩn cầu rõ ràng, Lý Huyền Cẩn không khỏi tự hỏi lời nàng vừa mới nói kia, hắn trực giác thấy cũng không phải hoàn toàn sai, Thích Thiền cũng coi như muội muội của hắn cùng hắn lớn lên.

Hắn do dự một lát , chính là lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay hơi lạnh, hắn cúi đầu, bình sứ trắng xanh đã trực tiếp nhét vào trong tay hắn.

Hắn muốn đẩy lại cho Thích Thiền, chỉ thấy bàn tay tinh tế trắng nõn đã nhanh chóng thu hồi, Lý Huyền Cẩn ngẩng đầu, liền nghe thấy một đạo thanh âm mềm nhẹ: “Tiểu nữ cáo lui.”

Vì thế hắn chỉ nhìn đến một bóng lưng tím nhạt xoay người rời đi.

Hắn khẽ mím môi mỏng, trong lòng bàn bình sứ xanh trắng tựa hồ còn lưu lại nhàn nhạt hướng ngọc lan, nhìn bóng dáng Thích Thiền, nắm chặt bình sứ trong tay, cụp mắt xuống.

Rốt cuộc là ảo giác của hắn, hay vẫn là Thích Thiền ngụy trang giỏi.

Sau khi Thích Thiền đi được mấy bước, nàng quay đầu lại nhìn, Lý Huyền Cẩn đã sớm không còn ở chỗ hai người vừa nói chuyện , nàng khẽ cười một tiếng, trở về phòng.

Kế tiếp mấy ngày, Lý Huyền Cẩn đi Yến Sơn tu sửa đập nước, Thích Thiền lại chưa gặp qua thân ảnh hắn, bất quá mỗi ngày trong mộng đều có thể nhìn thấy hắn.

Chỉ là nằm mơ một giấc mơ.

Hôm nay Minh Hủy nói về nhóm ngựa mới của hoàng trang, mỗi con đều uy phong lẫm lẫm, cao lớn mạnh mẽ. Minh Hủy là người thích náo nhiệt, vừa đưa ngựa tới, nàng liền nghĩ ngày mai mọi người sẽ đi cưỡi ngựa cùng đua ngựa.

“A Thiền, ngươi trước đó vài ngày không phải nói năm nay nhất định phải học được cưỡi ngựa sao, ngày mai liền đi học với ta.”

Thích Thiền sửng sốt một lúc mới lên tiếng đáp được, sau đó thuận miệng hỏi: “Ngũ điện hạ ngày mai sẽ trở về sao? “

“Ngươi như thế nào hỏi Ngũ ca?”

Thích Thiền nói: “Ngũ điện hạ kỹ thuật cưỡi ngựa tốt nhất, ngươi nói đến cưỡi ngựa ta liền nhớ tới ngài ấy, mấy ngày nữa chúng ta liền phải trở lại kinh thành, cũng không biết có thể gặp lại ngài ấy hay không.”

Nhắc đến Lý Huyền Cẩn, Minh Hủy chống tay thở dài: “Ta cũng vài ngày rồi không thấy Ngũ ca. “

Minh Hủy nghe câu này, nàng lập tức nảy ra ý tưởng, “Ngươi nói nếu không ta truyền tin tức mời huynh ấy trở về, kỹ thuật cưỡi ngựa của huynh ấy tốt như vậy, đua ngựa làm sao có thể thiếu huynh ấy”

Thích Thiền ngăn nàng lại: “Vẫn là thôi đi, Ngũ điện hạ đang vội chính sự.”

“Hắn một hai ngày không ở chỗ kia, cũng không sao.” Thích Thiền không đề cập tới Lý Huyền Cẩn còn tốt, nàng nhắc tới Minh Hủy càng thêm cảm thấy nên mời hắn trở về sẽ tốt hơn, nàng suy nghĩ, cảm thấy chỉ truyền lời nhắn thì có chút sơ xài, dứt khoát phân phó nói: “Như Ngư, tới mài mực, ta muốn viết thư cho Ngũ điện hạ.”

Thích Thiền thấy nàng như thế, khóe môi khẽ cong lên, nàng đứng dậy nói: “Để ta tới mài đi.”

Nàng đứng bên cạnh người Minh Hủy, nhìn nàng viết thư, có đôi khi nhìn thấy điều gì không ổn, nàng liền thuận miệng chỉ điểm hai câu.

Lúc chạng vạng, Lý Huyền Cẩn nhận được lời nhắn của Minh Hủy cùng một phong thơ, hắn mở thư ra nhìn vài lần, nói với thị vệ trước mặt : “Để công chúa chơi……”

Nói một nửa, Lý Huyền Cẩn lại nhìn nội dung thư kia, hắn trầm mặc một lát: “Nói cho công chúa, ngày mai ta sẽ trở về.”

Buổi tối, Thích Thiền nhận được tin tức Lý Huyền Cẩn ngày mai sẽ trở về, trên môi khẽ nở nụ cười, nàng cùng Minh Hủy nói tối ngày mai giờ Tỵ cùng đi trường đua ngựa, bất quá ngày thứ hai còn chưa tới giờ Tỵ, nàng cùng Minh Hủy đã tới trường đua ngựa rồi.

Minh Hủy lôi kéo Thích Thiền đem tất cả ngựa trong chuồng đều nhìn qua một lần, sau đó hỏi: “A Thiền, ngươi chọn một con đi?”

Thích Thiền ánh mắt lướt qua những con ngựa dũng mạnh, do dự, chậm rãi lắc đầu: “Ta chỉ xem các ngươi cưỡi ngựa .”

Minh Hủy buông tay nàng ra: “Ngươi không phải đã quyết định tốt, lần này nhất định phải học được cưỡi ngựa sao?”

“Ta đêm qua cẩn thận suy nghĩ, mã sư trong hoàng trang hẳn là không có lợi hại như hoàng cung, vẫn là…… Lần sau đi.” Nàng nói chuyện thanh âm có chút rối rắm, là muốn học cưỡi ngựa nhưng lại sợ ngựa.

“A Thiền!” Minh Hủy có chút bất mãn, hôm qua A Thiền bảo cùng nàng học được cưỡi ngựa, hôm nay cùng đi săn thú, nàng đều lên kế hoạch thật tốt. Nhưng nhìn bố dạng Thích Thiền, Minh Hủy cũng không biết nên nói như thế nào, bình thường quý nữ kinh thành đều sẽ học cưỡi ngựa, A Thiền khi còn nhỏ cũng học cưỡi ngựa, nhưng lần đầu tiên học cưỡi ngựa tận mắt nhìn thấy đồng học từ trên ngựa ngã xuống chết, từ đây có bóng ma tâm lý.

Thật vất vả lớn hơn một chút, lấy hết can đảm lại đi học, kết quả chính mình từ trên lưng ngựa rớt xuống dưới, ở trên giường nằm nửa năm.

Hơn nữa hai lần nàng học cưỡi ngựa, không chỉ có ngựa ôn hòa, còn đều là mã sư lợi hại dạy nàng, từ đây Thích Thiền không chỉ có chút sợ ngựa mà đối với mã sư dạy nàng cũng không đủ tín nhiệm, vẫn luôn không thể học được cưỡi ngựa.

Minh Hủy suy nghĩ một chút, nói: “Ta tự mình dạy ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ không làm ngươi ngã xuống.”

“Chính là……” Thích Thiền tựa hồ có chút bị thuyết phục.

Minh Hủy thấy thế, không ngừng cố gắng: “Ngươi nếu không tin ta, ta kêu Ngũ ca dạy ngươi, ngươi không phải đã nói kỹ thuật của huynh ấy so trong mã sư hoàng cung đều tốt hơn sao? Cái này ngươi có thể yên tâm đi.”

“Ngũ điện hạ đã trở lại sao?” Thích Thiền hỏi.

Nhắc tới điều này Minh Hủy liền cười nói: “Đã trở lại, ban đêm ngày hôm qua đã trở về, hiện tại hẳn là muốn qua đây.”

Nàng vừa mới dứt lời, liền nhìn đến nơi xa có một thân ảnh đĩnh bạt đang tới, Minh Hủy chạy nhanh phất tay nói: “Ngũ ca.”

Thích Thiền nghe vậy xoay đầu, ánh mắt nhìn về phía trước liếc qua, liền dừng trên người nam nhân y phục tím tay bó kia, đầu tóc hắn hôm nay tất cả đều được cột chắc bằng dây vải màu tím , hắn từ sân vắng tản bộ lại đây, rõ ràng không làm bất luận hành động gì khác người, nhưng mặt mày tinh xảo lạnh lùng cũng đủ hấp dẫn ánh mắt mọi người.