Chương 12

Minh Hủy lôi kéo tay Thích Thiền hướng Lý Huyền Cẩn chạy tới, còn chưa đứng vững, Minh Hủy liền vội vàng nói: “Ngũ ca, muội đang muốn tìm huynh đây, kỹ thuật cưỡi ngựa của huynh tốt như vậy, không bằng huynh dạy A Thiền cưỡi ngựa đi.” Nàng nói một nửa, Thích Thiền liền kéo nhẹ ống tay áo nàng, tựa hồ không muốn nàng đem nửa đoạn sau nói xong.

Lý Huyền Cẩn ánh mắt nhất thời dừng trên người Thích Thiền.

Thích Thiền vừa mới chạy tới, gò má ửng hồng, nhìn thấy hắn, nàng thở nhẹ một tiếng nói: “Không cần, không cần làm phiền Ngũ điện hạ.”

Minh Hủy nghiêng đầu nhìn Thích Thiền không có tiền đồ mà liếc mắt một cái, trực tiếp hỏi Lý Huyền Cẩn: “Ngũ ca, huynh có nguyện ý dạy Thích Thiền cưỡi ngựa không?”

“Thích Nhị cô nương còn chưa biết cưỡi ngựa sao?” Lý Huyền Cẩn hỏi.

Thích Thiền học cưỡi ngựa gặp xui xẻo việc này hắn cũng biết, sau này tuổi tác bọn họ lớn hơn, một đám người đua ngựa, nàng liền an tĩnh mà đứng ở một bên, chỉ là qua ngần ấy năm, hắn còn tưởng rằng nàng sớm đã khắc phục nỗi sợ hãi đó.

Thích Thiền nghe được lời này tựa hồ có chút xấu hổ, nàng cúi đầu xuống nói: “Làm Ngũ điện hạ chê cười.” Thích Thiền lông mi rất dài, thời điểm cúi đầu xuống, lông mi rũ xuống một bóng râm, càng tôn lên gương mặt trắng nõn của nàng.

Lý Huyền Cẩn mấp máy môi muốn cự tuyệt, kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn tuy tốt, nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa của mã sư trong trường đua này cũng không tồi, nhưng lúc này, vừa đến chuồng ngựa đã thấy Thái Tử Lý Tự xoải bước đi tới, vừa lúc nghe thấy mấy câu nói đó, hắn liền cười nói: “A Thiền, nàng muốn học cưỡi ngựa sao, ta tới dạy nàng.”

Minh Hủy nghe vậy mắt nhìn Thích Thiền, nói: “Nhị ca, huynh tới chậm rồi, Ngũ ca đã đáp ứng dạy A Thiền.” Minh Hủy cũng có đôi mắt tinh tường, tự nhiên cảm giác được Thái Tử đối với Thích Thiền có chút không bình thường.

Nàng nói xong lời này, lôi kéo ống tay áo của Lý Huyền Cẩn: “Ngũ ca, có phải không?”

Mấy ngày nay Thái Tử cùng Thích Thiền trừ bỏ vô tình gặp gỡ, cũng không có lui tới gì, nhưng Thái Tử là trữ quân có chính vụ trong người, số lần ngẫu nhiên gặp được Thích Thiền rõ ràng có chút không bình thường, Lý Huyền Cẩn suy nghĩ về điều này, đối với Thái Tử ừ một tiếng.

Vừa dứt lời, hắn liền phát hiện có ánh mắt nhìn về phía chính mình, hắn hơi hơi quay đầu lại, Thích Thiền hướng về phía mình chậm rãi cười.

Thái Tử Lý Tự nhìn một màn này, nắm chặt tay, bất quá hắn cũng không rời đi, ngược lại mỉm cười: “ Kỹ thuật cưỡi ngựa của Ngũ đệ ta nhất yên tâm, A Thiền, nếu có gì cần ta hỗ trợ, cứ việc kêu ta.”

Thái Tử đã nói như vậy rồi, Thích Thiền cũng không thể hoàn toàn không cho Thái Tử mặt mũi, nàng khẽ cười nói: “Đa tạ Thái Tử.”

Mã nô chọn cho Thích Thiền con bạch mã dịu ngoan nhất, Thích Thiền hít một hơi thật sâu, nàng bước tới chuẩn bị dẫm lên yên ngựa để lên ngựa, Lý Huyền Cẩn nhìn động tác của nàng, cau mày nói: “Trước không vội lên ngựa, cô trước cùng nó làm quen đã.”

Hắn vừa mới dứt lời, liền thấy sống lưng căng thẳng của Thích Thiền hơi buông lỏng. Bất quá nhưng thật ra nàng rất nghe phân phó, đi vòng quanh bạch mã vài vòng, thậm chí còn tính vươn tay mà sờ thử bờm của bạch mã, chỉ là tay mới vừa mới vươn ra, liền lập tức thu hồi lại.

Lý Huyền Cẩn mím môi, tay trực tiếp đặt ở bờm bạch mã mà vuốt ve, con ngựa này có bộ lông trắng mượt mà, tính cách dịu ngoan, Lý Huyền Cẩn tiếp xúc qua rất nhiều ngựa, tự nhiên biết làm thế nào vuốt ve an ủi để cho bọn chúng thoải mái, một lát sau, con ngựa trắng liền quay đầu đi, ngẩng đầu lên sung sướиɠ mà rít lên hai tiếng.

“Nó sẽ không thương tổn cô, cô không phải sợ.” Lý Huyền Cẩn nói chuyện thanh âm tuy rằng lãnh đạm, thái độ dạy học rất nghiêm túc.

Thích Thiền bị hắn nhìn, rốt cuộc đi phía trước nửa bước chân, nàng không có sờ thử bờm ngựa trước mà nàng vươn tay học bộ dáng Lý Huyền Cẩn muốn vuốt ve bờm ngựa, bàn tay đến một nửa, nàng liền hướng Lý Huyền Cẩn liếc mắt một cái, Lý Huyền Cẩn hướng nàng gật gật đầu, Thích Thiền lại hít một hơi thật sâu, lúc này mới cẩn thận mà đem tay đặt trên bờm ngựa, ngập ngừng mà vuốt ve.

Bạch mã tức khắc cảm nhận được một lực đạo ôn nhu khác, nó quay đầu về phía Thích Thiền liếc mắt một cái, không hề lộ ra bất luận ý tứ bất mãn nào, trong đôi mắt to như hạch đào kia tựa hồ có chút chờ mong, Thích Thiền thử vuốt ve qua lại vài cái.

Bạch mã lúc này mới thoải mái, vì thế thời điểm Thích Thiền muốn thu tay lại, nó còn vươn đầu lưỡi liếʍ tay nàng.

Mu bàn tay truyền đến cảm xúc ấm áp, Thích Thiền hiển nhiên là sửng sốt.

Lý Huyền Cẩn nhìn nàng biểu tình thất thần, nói: “Nó thích cô.”

Thích Thiền nghe vậy, lại nhìn bạch mã kia , sợ hãi trong ánh mắt giảm đi ít nhiều, nàng lại vươn tay sờ bờm ngựa, con ngựa tê tê kêu vài tiếng, Thích Thiền tựa hồ cũng bị con ngựa trắng cảm nhiễm, môi nàng không còn mím thành một đường thẳng tắp nữa, mà là dần dần hướng lên trên, với một tư thế thoải mái thả lỏng.

Lý Huyền Cẩn thấy nàng khóe môi mỉm cười, hắn chắp tay sau lưng: “Lên ngựa đi.”

Thích Thiền động tác sờ ngựa hơi cứng, Lý Huyền Cẩn lại nói: “Lên ngựa cốt yếu như thế nào còn nhớ rõ không?”

Thích Thiền ôn nhu nói nhớ rõ. Bất quá Lý Huyền Cẩn vẫn lại hướng Thích Thiền dặn dò một lần nữa. Thích Thiền tuy rằng so Lý Huyền Cẩn thấp hơn nửa cái đầu, nhưng ở giữa đám nữ lang tuyệt đối được xưng là eo thon chân dài, bởi vì chân dài tay dài, tuy rằng lên ngựa động tác có chút cứng đờ cùng mới lạ, bất quá vẫn vững vàng mà ngồi trên lưng ngựa.

Lý Huyền Cẩn lại nói cho nàng thêm một vài quy tắc khi cưỡi ngựa, xác định Thích Thiền nhớ kỹ, hắn dắt cương ngựa đi ở đằng trước: “Ta dắt ngựa đi vài bước, cô trước cứ thích ứng một chút.”

Thích Thiền ừ một tiếng.

Lý Huyền Cẩn nắm cương ngựa thong thả mà đi trước, chờ Thích Thiền thích ứng cảm giác ngồi trên lưng ngựa, hắn mới nói: “Ta buông tay, chính cô tự nắm cương ngựa chậm rãi đi về phía trước.”

Không đợi hắn buông tay, Thích Thiền vội vàng nói: “Chờ một chút.”

Lý Huyền Cẩn quay đầu lại.

Thích Thiền đã đem ngựa cương nắm chặt, trên mặt nàng có chút kinh hoàng, thấy hắn nhìn, nàng lại thả lỏng sống lưng, nỗ lực bình tĩnh nói: “Điện hạ buông ra đi.”

Nói xong chậm rãi bổ sung thêm một câu: “Bất quá điện hạ nhớ rõ luôn ở bên cạnh nhìn tiểu nữ, không cần đi xa.”

Nàng biểu tình trấn tĩnh, Lý Huyền Cẩn nhìn nàng nắm cương ngựa trên tay, tay lại nắm có chút khẩn trương.

Hắn nhíu mày lại, đáp ứng.

Thích Thiền lúc này mới tự mình kéo cương nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa, bạch mã tính tình vốn dịu ngoan, Thích Thiền động tác đúng chỗ, nó liền chậm rãi mà đi.

Một lát sau, Thích Thiền tựa hồ cũng yên tâm, cho bạch mã đi nhanh hơn chút, tuy rằng tốc độ vẫn rất chậm rãi thong thả.

Minh Hủy đã sớm chọn được ngựa tốt chạy vài vòng, nàng cưỡi tuấn mã đỏ thẫm cao lớn chạy nhanh tới đây, phát hiện Thích Thiền đã có thể tự mình cầm cương ngựa đi lại, thần sắc vui vẻ, tán thưởng nói: “A Thiền, ngươi đều có thể chính mình cưỡi rồi, không tồi a.” Nói xong nàng giương roi ngựa lên, đỏ thẫm tuấn mã đột nhiên vọt nhanh đi, Minh Hủy một bên phóng ngựa như bay một bên hướng nàng nói: “Bất quá A Thiền, ngươi có thể chạy nhanh lên, ngươi như này rùa đen cũng đều theo kịp.”