Chương 13

Thích Thiền nghe xong những lời này, nàng trưng cầu mà nhìn Lý Huyền Cẩn vẫn luôn cách nàng khoảng ba bước chân

Lý Huyền Cẩn gật đầu: “Cô có thể chạy nhanh một chút.”Đối mặt với mắt hạnh vẫn là mang điểm bất an của Thích Thiền , suy nghĩ một lát ,Lý Huyền Cẩn lạnh giọng hứa hẹn nói: “Ta nhìn cô, cô sẽ không có việc gì.”

Không biết bạch mã bên dưới cho Thích Thiền tin tưởng, hay vẫn là câu nói cuối cùng của Lý Huyền Cẩn làm cho Thích Thiền có cảm giác an toàn, Thích Thiền kẹp chặt bụng ngựa, đột nhiên tăng tốc.

Lý Huyền Cẩn nhìn bóng lưng tím nhạt

, mới vừa chạy nhanh hơn thì người trên lưng ngựa còn có chút căng thẳng, nhưng đi được mấy chục bước, nàng tựa hồ phát hiện không có chuyện gì, lại tăng tốc nhanh hơn một chút.

Lý Huyền Cẩn cười một cái, xoay người leo lên hắc mã, đi theo bên người Thích Thiền, nói: “Cô còn có thể chạy nhanh hơn.”

Thích Thiền nghe vậy, nàng rũ mắt nhìn bạch mã dưới thân, lại tăng tốc phóng nhanh, sau khi chạy được nửa vòng, Thích Thiền ngẩng đầu, nhìn về phía Lý Huyền Cẩn bên người, khẽ cười nói: “Điện hạ, tiểu nữ giống như đã học được cưỡi ngựa, cưỡi ngựa kỳ thật cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng của ta.”

Có lẽ bởi vì kích động, khuôn mặt mềm mại có chút đỏ ửng lên, một đôi mắt ở dưới ánh mặt trời ấm áp, sóng nước lóng lánh.

Lý Huyền Cẩn đem ánh mắt nhìn bạch mã dưới thân Thích Thiền: “ Hai lần lúc nhỏ kia của cô đều là ngoài ý muốn, cô yên tâm, hôm nay sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

“Có điện hạ ở đây,tiểu nữ đương nhiên tin tưởng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Thích Thiền cười nói, nói xong nàng kẹp nhẹ bụng ngựa, bạch mã chạy chậm tiến lên. Lý Huyền Cẩn nhìn bóng dáng chạy xa trước mặt, khóe môi lộ ra nụ cười không dễ phát hiện, cũng chính lúc này đây chớp mắt một cái, biến cố xảy ra, chỉ thấy bạch mã dưới thân Thích Thiền không biết vì sao, đột nhiên có chút cuồng loạn, một chân đột nhiên nhảy về phía trước, mà Thích Thiền vốn dĩ là người mới, đối cưỡi ngựa vẫn còn sợ hãi, thấy thế tựa hồ có vẻ hơi bối rối, theo bản năng kéo chặt cương ngựa, nhưng vì càng kéo cương ngựa bạch mã càng không thoải mái, vốn dĩ ngừng lại, liền bởi vậy chạy càng thêm mãnh liệt như điên.

Ánh mắt Lý Huyền Cẩn khẽ biến, cưỡi hắc mã lập tức đuổi theo.

Bạch mã ngày thường tính tình ngoan ngoãn, phát điên lại càng hung bạo, mắt thấy Thích Thiền tiến thêm vài bước , liền bị bạch mã hất té ngã trên đất, mà lúc này trước mặt có cây hòe, Lý Huyền Cẩn mượn cơ hội này, nhún nhẹ chân đạp lên túm lấy cành cây hòe, mượn lực nhảy lên ngựa của Thích Thiền.

“Đưa cương ngựa cho ta, cô buông ra.” Lý Huyền Cẩn từ sau lưng Thích Thiền vươn tay.

Thích Thiền hiển nhiên có chút bị dọa tới, bất quá nàng sững sờ một hồi nhanh chóng phản ứng lại, tay nắm cương ngựa lập tức buông ra.

Dưới thân bạch mã còn đang phát cuồng, bất quá Lý Huyền Cẩn võ công xuất chúng hơn người, được rèn luyện trên chiến trường mà ra, hơn nữa ngựa phát điên là chuyện hắn gặp qua rất nhiều. Hắn kéo chặt cương ngựa, mới đầu bạch mã chạy càng thêm nhanh, nhưng hắn sức lực so con ngựa lớn hơn rất nhiều, đi được vài bước, động tác của bạch mã chậm lại, nó dừng lại trên bãi cỏ, ngửa mặt lên trời rít lên hai tiếng.

Con ngựa trắng dừng lại mấy phút, cũng không có dấu hiệu phát cuồng, Thích Thiền thở ra một hơi, cảm kích mà xoay đầu: “Đa tạ Ngũ điện hạ cứu giúp.”

“Không cần khách khí.” Lý Huyền Cẩn lạnh giọng, dứt lời hắn liền trầm giọng ra lệnh, “Quay đầu lại.”

“Hả?” Thích Thiền tựa hồ có chút mờ mịt.

“Chuyển qua đi.” Lý Huyền Cẩn cường điệu.

Thích Thiền ngoan ngoãn mà quay đầu lại . Mới vừa quay lại nàng liền nghe thấy tiếng “ngồi chắc”, sau đó bên tai liền vang lên tiếng roi ngựa dừng ở đuôi ngựa, bạch mã phía dưới lại chạy, nàng sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, thanh âm nói chuyện không quá bình tĩnh: “Ngũ Điện hạ, dừng lại, dừng lại!”

Sau lưng người nọ không dừng, ngược lại nắm cương ngựa kéo, bạch mặt đột nhiên tăng tốc chạy nhanh hơn, Thích Thiền bị dọa nhắm chặt mắt lại, thẳng đến khi bạch mã chạy hai vòng cũng chưa xuất hiện chuyện gì, nàng thử mở mắt ra, nhìn về phía chung quanh.

Lại chạy vài trăm mét, phát hiện thân thể người phía trước đã thả lỏng, Lý Huyền Cẩn trầm giọng nói: “Ngựa đã được khống chế tốt.”

“mới vừa rồi nếu không phải cô dùng sai biện pháp, thì con ngựa này đã sớm có thể dừng lại.”

Thích Thiền bình tĩnh ngồi ở đằng trước một lát, thấy tốc độ ngựa đã chậm lại, nàng quay đầu nói: “Là điện hạ lợi hại.”

Thời điểm Nàng quay đầu, đúng lúc có một trận gió lạnh đánh úp lại, dây buộc tóc màu tím nhạt nàng dùng để búi tóc bay lên mặt Lý Huyền Cẩn, hơi ngứa. Cùng lúc đó, hắn mới phát hiện ra chỗ không thích , hắn cùng Thích Thiền thật sự cách nhau rất gần, phía sau lưng nàng cơ hồ dán toàn bộ trong ngực hắn.

Hiện tại nàng quay đầu nói chuyện, hơi thở ấm áp mang theo hương ngọc lan chiếu vào cằm hắn.

Lý Huyền Cẩn sững sờ vài giây, lúc này Thích Thiền đột nhiên nói: “Điện hạ, đưa cương ngựa cho ta.”

Lý Huyền Cẩn theo bản năng buông cương ngựa ra.

Hắn vừa buông ra, Thích Thiền liền nắm chặt cương ngựa, nàng hai chân kẹp bụng ngựa, nói giá, bạch mã vốn đang chạy chậm lại lần nữa gia tốc chạy lên, Lý Huyền Cẩn nhất thời minh bạch ý tứ Thích Thiền, hắn thu hồi tâm trí phân phó nói: “ Kéo chặt dây cương, nhìn về phía trước .”

Thích Thiền đáp ứng tốt.

Chỉ là lời nói nàng vừa dứt, kia nói thanh thiển gió ấm càng ngày càng cấp, gió ấm từ đằng trước Thích Thiền thổi đến phía sau, không chỉ có có thể ngửi được hơi thở bùn đất của trường đua ngựa, còn có cỗ hương ngọc lan thanh lãnh kia.

Lý Huyền Cẩn hơi kéo ra khoảng cách.

Sau hai vòng, Thích Thiền thả chậm tốc độ, con ngựa trắng lảo đảo lắc lư mà đi, Thích Thiền sung sướиɠ quay đầu, câu môi dưới nói: “Điện hạ, ta giống như có thể học được cưỡi ngựa.”

Nàng vốn chính là diện mạo vũ mị thanh tú , tuy rằng ngày thường đoan trang khéo léo, nhưng môi đỏ vì vừa mới mím chặt hiện tại có vẻ đặc biệt diễm lệ, lúc này ánh nắng xán lạn, nàng da trắng môi đỏ, giống như là hoa dưới mưa xuân.

Lý Huyền Cẩn xoay người xuống ngựa: “Cô ngộ tính tốt, chỉ cần đừng sợ nó, hôm nay nhất định có thể học được cưỡi ngựa. “

“Đúng vậy, A Thiền ta cũng tin tưởng, muội hôm nay có thể học được cưỡi ngựa.” Hắn vừa dứt lời, liền có thanh âm ôn nhuận thanh âm ở bên cạnh vang lên.

Lý Huyền Cẩn quay đầu lại, đứng ở cách đó không xa chính là Lý Tử Lăng không biết tới chuồng ngựa từ lúc nào, mấy ngày gần đây thân thể hắn tốt lên một chút, trên mặt tái nhợt hơi mang chút hồng nhạt, bất quá tuy rằng là tháng ba ấm áp, nhưng hắn vẫn là mặc áo choàng.

Thích Thiền thấy hắn, cũng từ trên lưng ngựa xoay người nhảy xuống, mắt nàng có chút ngượng ngùng mà nhìn Lý Huyền Cẩn: “Vừa rồi kỳ thật ít nhiều nhờ có Ngũ điện hạ, tiểu nữ biết nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngài có thể khống chế được bạch mã, tiểu nữ mới dám cưỡi ngựa phi nhanh.”