Chương 14

Lý Tử Lăng nghe vậy ánh mắt liền dừng ở trên người Lý Huyền Cẩn, hắn mất mát mà cười: “Huyền Cẩn, huynh thực sự rất hâm mộ các người . “Hắn thân thể không tốt, nhiều nhất là ngồi xe ngựa, cưỡi ngự là không có khả năng.

Lý Huyền Cẩn nói: “Đường huynh cũng có thứ để chúng ta hâm mộ.”

Hắn vừa dứt lời, Minh Hủy phi ngựa quay về, kéo cương ngựa dừng lại, nàng vừa rồi thấy Thích Thiền đã biết cưỡi ngựa, liền ngồi trên lưng ngựa nói: “A Thiền, có muốn so tài một lần?”

Thích Thiền nghe thấy đề nghị này, theo mắt bản năng nhìn Lý Huyền Cẩn, Lý Huyền Cẩn không hé răng, Thích Thiền trong mắt mang theo vài phần khẩn cầu, Lý Huyền Cẩn nhấp một ngụm nói: “Ta ở trường đua ngựa, cô sẽ không có chuyện gì xảy ra.”

Hắn ngữ khí có chút lạnh lùng, nhưng Thích Thiền nghe xong lời này, rõ ràng yên tâm, lập tức theo Minh Hủy lên ngựa.

Minh Hủy rốt cuộc cũng cố kỵ Thích Thiền là tay mới, chưa từng chạy quá nhanh, Thích Thiền một người ngồi trên lưng ngựa, tuy thân thể có chút căng thẳng, nhưng cũng có thể đuổi kịp bước chân Minh Hủy.

Đã hứa hẹn với Thích Thiền, Lý Huyền Cẩn là người giữ lời hứa, ánh mắt hắn liền nhìn theo thân ảnh của nàng, khi quay đầu lại, vừa lúc phát hiện Lý Tử Lăng cũng thẳng tắp mà nhìn chằm chằm bóng dáng tím nhạt kia, bóng dáng kia đi chỗ nào, hắn ánh mắt liền dừng ở nơi ấy, trong mắt không chứa bất kì thứ gì khác.

Lý Huyền Cẩn nhìn ánh mắt Lý Tử Lăng, trong lòng đột nhiên trào ra cỗ cảm giác nói không nên lời.

Thích Thiền một mình chạy chậm vài vòng, dần dần thích ứng, lá gan cũng lớn hơn không ít, Lý Huyền Cẩn liền cùng đám Minh Hủy đua ngựa, rốt cuộc hôm nay hắn là vì đua ngựa mà đến.

Bình thường quý nữ cưỡi ngựa bắn cung cực giỏi , đặc biệt là hoàng thân quốc thích, bất quá Lý Huyền Cẩn nếu là không cố tình phóng nước đại, tự nhiên hắn vẫn có thể dẫn đầu tới đích trước, đến khi hắn quay đầu lại, phát hiện Thích Thiền đã bị bỏ lại cuối cùng.

Bất quá tuy là cuối cùng, tư thế cưỡi ngựa vẫn rất ổn.

Sau khi cưỡi ngựa chạy vài vòng, mọi người lại lập tức nghĩ đến đá cầu, bắn tên trên lưng ngựa, Lý Huyền Cẩn dư quang quét về phía Lý Tử Lăng đang ngồi ở Đông Bắc gác, Lý Tử Lăng lúc này không có xem tình huống trong sân, mà là đang cùng Thích Thiền nói chuyện. Thích Thiền cũng không có tham dự bắn tên, nàng hôm nay mới vừa học được cưỡi ngựa, kêu nàng lập tức bắn tên không khỏi quá làm khó nàng.

Thích Thiền hướng Lý Tử Lăng ôn hòa mà cười.

Lý Huyền Cẩn nhìn bọn họ ở chung, thu hồi tầm mắt, nhưng trong lòng cảm giác không thích hợp càng thêm rõ ràng.

Xế chiều, mọi người trên trại đua ngựa dần dần tản đi, Thích Thiền cũng trở về viện của chính mình Hưởng Xuân các, tuy hôm nay thời gian nàng cưỡi ngựa cùng Minh Hủy và Lý Huyền Cẩn không lâu, nhưng trước kia nàng chưa từng cưỡi ngựa, làn da lại mềm, khi nàng cởϊ qυầи áo tắm gội có thể phát hiện ra đùi trong bị đỏ một vòng.

Thoa dược xong, Thích Thiền một bên mặc qυầи ɭóŧ biên nghe Hạnh Đường đầy mặt may mắn nói: “Tiểu thư, người hôm nay bị kinh mã làm nô tỳ sợ muốn chết. “

Thích Thiền mặc xong áo ngủ, môi đỏ kiều hạ: “Không uổng công bị kinh mã, ta cũng có thu hoạch.”

“Đúng vậy, tiểu thư người rốt cuộc cũng học được cưỡi ngựa.” Hạnh Đường nói.

Thích Thiền mắt nhìn tiểu nha đầu không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng mà nói: “Ta thu hoạch không chỉ có riêng cái này.

“Kia, còn có cái gì?”

Thích Thiền đứng dậy mở rương gỗ lê hồng được mạ vàng, trong rương có rất nhiều chai lọ vại bình, Thích Thiền cầm hai cái bình sứ trong rương ra, Hạnh Đường nhìn nàng lấy bình, hỏi: “Tiểu thư, trời đã tối, người còn muốn pha trà sao?”

“Không pha, đây là ngày mai ta muốn tặng cho Ngũ điện hạ.” Thích Thiền vuốt ve cái chai trong tay, cười nói.

Hạnh Đường bừng tỉnh đại ngộ: “Hôm nay Ngũ điện hạ cứu tiểu thư, còn dạy tiểu thư cưỡi ngựa, tiểu thư hẳn là nên cảm ơn Ngũ điện hạ.”

Sáng sớm ngày thứ hai, Thích Thiền liền mang theo hai vại trà hoa đi tìm Lý Huyền Cẩn ngụ tại Minh Ngọc các, hôm nay Lý Huyền Cẩn không đi Yến Sơn, lúc này đang ở hậu viện luyện võ.

Biết được Thích Thiền tới, hắn thu kiếm vào chính đường, Thích Thiền thấy hắn bước vào, đứng dậy hành lễ.

Lý Huyền Cẩn vào cửa hỏi: “Thích Nhị cô nương chuyện gì?”

Thích Thiền chỉ chỉ hai cái vại sứ đặt ở trên bàn, cười nói: “Hôm qua điện hạ dạy A Thiền cưỡi ngựa lại cứu tiểu nữ một lần, tiểu nữ cũng không có gì đưa, đây là trà hoa ta tự mình phơi, điện hạ thích liền nếm thử.”

Lý Huyền Cẩn ánh mắt dừng ở hai cái bình sứ thượng hạng kia, một cái là bình sứ bạch đế Thanh Hoa, một cái là bình sứ thanh vân sương trắng, hắn lại hướng Thích Thiền, Thích Thiền ánh mắt có hơi thấp thỏm, phảng phất sợ chính mình không nhận.

Lý Huyền Cẩn nói: “Đa tạ.”

Thích Thiền nghe xong lời này, bất an lập tức tan đi, trên mặt tràn ra nụ cười.

Lý Huyền Cẩn nhìn Thích Thiền, hôm nay Thích Thiền mặc một chiếc váy hồng cánh sen có hoạ tiết hoa sen phía trước, trên đầu cắm một cây trâm bích ngọc, sáng sớm mang theo chút hồng nhạt từ song cửa sổ chiếu vào, đem phòng ngăn thành hai màu sáng tối, nàng rõ ràng ngồi ở chỗ tối, nhưng chỉ cần bước vào phòng, trước hết lại chú ý tới nàng một thân hồng nhạt kia.

Lý Huyền Cẩn bưng lên chén trà trên bàn, nhấp một ngụm trà, trà có chút nóng, khi uống vào trong lòng liền càng nóng hơn. Lý Huyền Cẩn mắt nhìn chén trà đế tam thất, ánh mắt dừng ở trên người Thích Thiền : “Ta hôm qua thấy được, Tử Lăng đường huynh đối với cô có tình cảm.”

Đêm qua Lý Huyền Cẩn suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc minh bạch vì sao hắn cảm thấy ánh mắt Lý Tử Lăng không đúng, ánh mắt huynh ấy nhìn Thích Thiền, rõ ràng chính là ánh mắt một người nam nhân nhìn nữ nhân mình ái mộ. Nghĩ đến đây, hắn lại liếc mắt nhìn Thích Thiền, Thích Thiền nghe vậy gục đầu xuống, lộ ra cần cổ thon gọn trắng nõn.

Nhìn động tác của nàng, Lý Huyền Cẩn khẽ cau mày, nhìn chằm chằm nàng hỏi: “Cô không vui sao?”

“Không có.” Thích Thiền ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt sắc bén của Lý Huyền Cẩn, Thích Thiền tránh đi mắt hắn cười nói: “An Vương điện hạ là người tốt, mặc kệ có phải ta hay không, hắn cũng sẽ buông tha cho A Oánh.”

Lý Huyền Cẩn hai mắt nhìn nàng , khó có được nhiều lời thêm hai câu: “Thích Nhị cô nương, ta biết hôn sự này khả năng cô không mong muốn, nhưng trên đời làm gì có chuyện nào như ý hết mười phần”

Đôi mắt phượng tinh xảo của hắn nhìn chằm chằm nàng, trong mắt có nhắc nhở cũng có cảnh cáo, nhưng không có cảm xúc dư thừa khác, Thích Thiền giấu đi ảm đạm nơi đáy mắt, cười gật đầu: “Tiểu nữ đã biết, Ngũ điện hạ yên tâm, tiểu nữ sẽ cùng An Vương điện hạ ở chung thật tốt.”

Nàng khí chất ôn hòa, ánh mắt trong suốt, lời này tựa hồ không giống giả bộ, nhưng Lý Huyền Cẩn nghe nàng bình tĩnh mà nói sẽ cùng An Vương hoà hảo ở chung, không biết vì cái gì, hắn trong lòng lại xuất hiện cảm giác kì quái, nhưng cảm giác đấy chỉ chợt lóe rồi biến mất, nhanh đến mức hắn cũng không kịp nhận ra.

Thích Thiền không ở chỗ Lý Huyền Cẩn quá lâu, một lúc sau liền rời đi, Lý Huyền Cẩn chờ Thích Thiền rời đi, nhìn về phía hai cái bình sứ nàng lưu lại, lúc này, bên ngoài có người tiến vào nói: “Điện hạ, An Vương thỉnh người đi qua đó.”