Chương 20

Lý Huyền Cẩn mày rậm hơi nhướng, như thể còn chưa rõ nàng rốt cuộc muốn nói gì.

“Điện hạ chiến công hiển hách, rất được lòng đế vương, A Thiền cũng có Thái Hậu làm chủ,” nàng vừa nói vừa ngửa đầu, bàn tay tinh tế trắng nõn đặt lên vai hắn, trong mắt hạnh màu hổ phách tất cả đều hình bóng của hắn: “Nếu A Thiền không cẩn thận cùng điện hạ có da thịt chi thân, bệ hạ tự nhiên thay đổi quyết định, thành toàn cho điện hạ và tiểu nữ.”

Lý Huyền Cẩn đồng tử chợt co rút lại, hắn đột nhiên lui về sau một bước, cả giận nói: “Thích Thiền!”

Hắn lùi một bước, tay Thích Thiền đáp ở trên vai hắn liền trống không, Thích Thiền liếc mắt nhìn lòng bàn tay trống rỗng, nhẹ nhàng vuốt ve, mới lại nhìn Lý Huyền Cẩn cười: “Làm như vậy, Ngũ điện hạ liền không cần phải lo lắng tiểu nữ tiếp tục lừa gạt An Vương, chẳng phải là rất tốt sao?”

Mấy chữ cuối cùng, nàng hơi đè thấp thanh âm, nhẹ nhàng ôn nhu mà nói ra, phảng phất có cỗ hương vị hồng trần tươi đẹp.

Lý Huyền Cẩn hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm nữ nhân cười nói xinh đẹp trước mặt, ngữ khí ngầm có hàm ý uy hϊếp: “Thích Nhị cô nương, lời này của cô là đại nghịch bất đạo, có tội khi quân.”

“Tội khi quân?” Thích Thiền ngẩn ra, nghi hoặc nhìn hắn: “Tiểu nữ chỉ là nói một chút, cũng có sao?”

Đôi mắt nàng trong veo thanh triệt sáng ngời mang theo ý cười, nhất thời căn bản không thể phân biệt lời nói kia là thật hay giả.

Lý Huyền Cẩn gân xanh trên cánh tay đều nhảy lên.

Lúc này, một giọng nói thanh thúy vang lên từ phía xa: “Tỷ tỷ, tỷ đang cùng ai ở đây a?”

Thích Oánh nói xong lời này, liền xách theo đèn l*иg chậm rãi đi tới, vừa rồi khoảng cách nàng có chút xa, dưới ánh đèn chỉ có thể thấy có người đứng cùng Thích Thiền, cũng không nghe rõ hai người nói chuyện gì, cho đến tới gần, Thích Oánh mới phát hiện người đang đứng đối diện nhị tỷ nàng là ai.

Nàng hành lễ kêu một tiếng Ngũ điện hạ, sau đó liền phát hiện Ngũ điện hạ sắc mặt lạnh như băng, nàng kéo nhẹ ống tay áo Thích Thiền, nhỏ giọng hỏi: “Tỷ tỷ, các người đang nói chuyện gì vậy?”

Thích Thiền dư quang đảo qua Lý Huyền Cẩn, nhàn nhạt cười nói: “Cái này phải hỏi Ngũ điện hạ.”

Thích Oánh nhìn về phía Lý Huyền Cẩn.

Lý Huyền Cẩn lại chưa từng nhìn nàng, chỉ lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Thích Thiền liếc mắt một cái, sau đó xoay người rời đi.

Thích Oánh hồ nghi mà nhìn bóng dáng Lý Huyền Cẩn đã đi xa, tò mò mà sờ đầu: “Tỷ tỷ, các người đây là……”

“Chúng ta không có gì.” Sau Thích Thiền chờ bóng lưng Lý Huyền Cẩn hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt nàng, quay đầu nhìn Thích Oánh, “Thời gian không còn sớm, chúng ta nên trở về Hưởng Xuân các.”

Cùng lúc đó, Lý Huyền Cẩn cũng về tới phòng, hắn mới vừa vào cửa, liền nhìn thấy Thanh Phong đang đứng sau lưng vò đầu bứt tai, hắn liếc mắt quét Thanh Phong một cái, Thanh Phong cúi đầu, sau một lúc lâu, hắn lại nhịn không được mà ngẩng đầu hỏi: “Điện hạ, Thích Nhị cô nương vừa rồi nói những lời kia……” Hắn là thị vệ bên người Lý Huyền Cẩn, mới vừa cùng chủ tử nhà mình từ Yến Sơn trở về, lúc nãy tuy rằng có chút khoảng cách, nhưng không xa, bọn họ hai người cũng không có tránh hắn, cho nên hắn nghe được rõ ràng.

Hắn nghĩ thầm muốn hỏi một câu, nhưng khi ánh mắt Lý Huyền Cẩn dần dần lạnh lẽo lại, cuối cừng cũng không dám hỏi ra bốn chữ là thật hay là giả.

Hôm sau, Lý Huyền Cẩn rời giường liền chuẩn bị đi Yến Sơn, chỉ vừa mới tỉnh lại, nhà ở bên ngoài liền vang lên tiếng mưa rơi tí tách tí tách, mãi đến buổi trưa, trận mưa này mới dừng lại, bầu trời như cũ âm trầm, giờ Thân, ánh mặt trời mới ló dạng sau tầng mây dày đặc, Lý Huyền Cẩn đi tới Minh Ngọc các.

Lý Huyền Cẩn đến chuồng ngựa dắt ngựa, hắn muốn ra ngoài từ cửa bắc hoàng trang đi Yến Sơn, thời điểm đi qua hoa viên nhỏ, tuy rằng mưa hơn một canh giờ mới dừng lại, nhưng mặt trời ló rạng không lâu, trong viện hoa cỏ ướt nhẹp đã được mặt trời chiếu khô, tiếp tục thi nhau khoe sắc.

Hắn mới đi được non nửa hoa viên, liền nhìn thấy phía trước đình có mấy nữ lang đang đùa nghịch, không chờ hắn mở miệng, Minh Hủy đã nhìn thấy hắn, đứng dậy kêu Ngũ ca.

Lý Huyền Cẩn đành phải đi qua.

Minh Hủy hỏi: “Ngũ ca, huynh đi đâu vậy?”

“Yến Sơn.”

Minh Hủy nhìn mặt trời nói, “Đều đã tới giờ Thân, huynh còn đi Yến Sơn sao?”

Khi nàng nói chuyện hai tay mất tự nhiên mở ra giơ lên trước mặt hắn, tư thế giơ tay này có chút kì quái, Lý Huyền Cẩn nhìn mấy lần.

Minh Hủy chú ý tới ánh mắt hắn, dựng thẳng hai tay trước mặt hắn khoe: “Bọn muội vừa sơn móng tay.” Móng tay này là dùng màu phượng tiên cùng lam khấu điều chế, nàng sơn xong, lúc này có màu hồng nhạt ánh lên sắc lam không dễ phát hiện.

“Đẹp mắt không? A Thiền sơn cho muội.” Minh Hủy chỉ chỉ Thích Thiền bên cạnh.

Ánh mắt Lý Huyền Cẩn hướng nàng quét tới, Thích Thiền đứng lên thái độ thản nhiên hơi hành lễ: “Ngũ điện hạ.”

Theo động tác của nàng, mười ngón lơ đãng xuất hiện ở đáy mắt hắn, tay nàng cùng Minh Hủy bất đồng, ngón tay tinh tế trắng nõn, móng tay phấn nộn hồng hào, không sơn bất kỳ cái gì.

Hắn nhìn chằm chằm Thích Thiền, Thích Thiền khẽ cười, sau đó nhìn về chỗ khác, tiếp tục nghiên cứu mấy chén nước hoa trên bàn đá.

Lý Huyền Cẩn dặn dò Minh Hủy vài câu, liền chuẩn bị rời đi, Minh Hủy thấy thế vội hỏi: “Ngũ ca, lần sau khi nào huynh trở về?”

“Chưa định.”

Khi Lý Huyền Cẩn hồi hoàng trang đã là 10 ngày sau, việc tu sửa đập nước ở Yến Sơn bước vào giai đoạn cuối cùng, cho dù không cần đẩy nhanh tốc độ, nửa tháng đã có thể kết thúc, các tướng sĩ cũng vội hơn nửa tháng. Sau khi cho tướng sĩ nghỉ tắm gội, hắn liền trở lại hoàng trang.

Trở lại hoàng trang trời đã tối om, Lý Huyền Cẩn lúc này mới biết được tin tức hai ngày nay Lý Tử Lăng bị bệnh, ngày hôm sau giờ Tỵ, Lý Huyền Cẩn liền đi An Như viện thăm Lý Tử Lăng.

“Huyền Cẩn, huynh đây đều là bệnh cũ, đệ không cần quá lo lắng.” Trung tuần tháng ba Lý Huyền Cẩn đã cảm thấy nóng, chỉ cần mặc áo đơn nhẹ mát thoáng khí, Lý Tử Lăng vẫn còn mặc cẩm y hơi dày, bất quá khí sắc trên mặt hắn ngược lại tốt, mặt mày ôn hòa ý cười, xem ra cuộc sống ngược lại rất thư thái.

Hắn vừa mới nói xong, ngoài cửa truyền đến tiếng thị vệ bẩm báo, “Vương gia, Thích Nhị cô nương tới.”

Lời nói thị vệ vừa dứt, Thích Thiền liền đi vào chính viện, nàng đối Lý Tử Lăng hành lễ, sau đó ánh mắt tựa như lơ đãng liếc đến bên cạnh, nàng giật mình, cười hỏi: “Ngũ điện hạ từ Yến Sơn trở lại khi nào?”

“Huyền Cẩn là đêm hôm qua trở về.” Không đợi Lý Huyền Cẩn mở miệng, Lý Tử Lăng liền trả lời câu hỏi của Thích Thiền, sau đó hắn nhìn chằm chằm hộp thức ăn được mạ vàng trên tay nàng: “Đó là……”

Thích Thiền đem hộp đựng thức ăn đặt lên bàn gỗ tử đàn khám ngọc: “Mấy ngày nay hoàng trang đào hoa cùng hoa lê nở rộ, sáng nay muội đi hái chút làm điểm tâm, A Oánh nói hương vị không tồi, muội mang tới để điện hạ nếm thử.” Nàng đem hộp mở ra, một cỗ hương vị thanh đạm thơm ngọt liền chậm rãi lan tới.