Chương 21

Thích Thiền lễ phép đối Lý Huyền Cẩn nói: “Điện hạ có muốn cùng nếm thử một chút hay không?” Nàng dừng một chút, gò má trắng nõn lộ ra vài phần ngượng ngùng: “Nếu biết Ngũ điện hạ về lại hoàng trang, mới vừa rồi tiểu nữ nên gọi người cũng mang qua một ít cho ngài.”

Lý Huyền Cẩn nhìn nàng chằm chằm.

Thích Thiền nhẹ nhàng mỉm cười.

“Không cần.” Hắn lạnh lùng nói, nói xong liền hướng Lý Tử Lăng chắp tay: “Đường huynh, đệ còn có việc, cáo từ trước.”

Lý Huyền Cẩn rảo bước trở về Minh Ngọc các, sau đó hắn tiến vào thư phòng, không biết qua bao lâu, tiếng bước chân vang lên, trên sa bàn Lý Huyền Cẩn đang cắm một lá cờ nhỏ trên Hoành Đoạn sơn, ngược lại cũng không ngẩng đầu.

Thanh Phong nhìn chủ tử nhà mình vài lần, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, Thích Nhị cô nương vừa mới phân phó người đem điểm tâm tới tặng, nói là để người nếm thử.” Hắn đem hộp thức ăn đặt trên cái khay bên cạnh sa bàn.

Lý Huyền Cẩn tay cắm cờ dừng một chút, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thoáng nhìn qua khay gỗ đựng thức ăn bên cạnh.

“Mang xuống.”

Thanh Phong sửng sốt, sau đó tiếp tục nói: “Thích Nhị cô nương nói, đây không phải điểm tâm bình thường, thỉnh người cần phải nếm thử.”

“Ngươi muốn ăn liền cầm đi.”

Thanh Phong nghe vậy, lưu loát cầm hộp thức ăn ra khỏi thư phòng, rồi tới gian nhỏ cách vách, hắn sinh ra không được tốt, khi còn nhỏ nguyện vọng lớn nhất là được ăn no, tuy rằng sau này được hầu hạ hoàng tử, nhưng điện hạ nhà hắn ở trên chiến trường đều cùng binh sĩ tầm thường cùng ăn cùng ở, hắn làm thị vệ đãi ngộ luôn không thể tốt hơn chủ tử. Trở về hoàng thành hai tháng này, nhờ có phúc của chủ tử, mới nếm được chút thứ tốt.

Thanh Phong mở hộp ra, nhìn điểm tâm tinh xảo đẹp đẽ bên trong, hắn ngắm nghía một hồi lâu, mới hạ quyết tâm ăn. Chỉ là mới đem đĩa bánh hoa đào bằng pha lê ngọc bích ra khỏi hộp thức ăn, Thanh Phong liền sửng sốt.

Hắn nghi hoặc một lúc lâu sau, mới đứng dậy vào thư phòng.

Lý Huyền Cẩn ngẩng đầu, phát hiện Thanh Phong quay lại, trên tay còn bưng một mâm điểm tâm quen thuộc, điểm tâm kia vỏ mỏng trong suốt như pha lê, bên trong lại nạm bông đào hoa tươi đẹp ướŧ áŧ rất là kiều diễm.

“Điện hạ, mâm điểm tâm này bên trong còn có đồ vật.” Thanh Phong đem mâm ngọc đặt ở trong tầm nhìn của hắn.

Thanh Phong đã cầm đi chiếc bánh hoa đào bên trên cùng, phía dưới bánh hoa đào liền chừa ra khe hở lớn, vì thế liếc mắt một cái liền có thể thấy phía dưới mâm ngọc có một phong thư.

Nói là phong thư, nhưng nhỏ hơn nhiều so với phong thư bình thường, trên phong thư một chữ cũng không có, chỉ là bên phải đặt một đóa hoa đào kiều diễm.

Lý Huyền Cẩn cau mày mở phong thư kia ra, sau đó rơi xuống một mảnh giấy hồng , nhưng cũng không giống giấy đỏ bình thường, màu hồng kia có chút giống thược dược vô cùng tinh xảo.

Hắn cầm tờ giấy chỉ to bằng lòng bàn tay, giấy mịn như nước, nhưng trên giấy một chữ đều không có, chỉ có một cỗ hương ngọc lan như có như không, hắn trầm khuôn mặt lật qua “giấy hồng”, sau đó đột nhiên sửng sốt.

Trên mặt giấy có một dấu môi nhàn nhạt xinh xắn như cánh hoa.

Môi giấy bị vo thành một cục, Lý Huyền Cẩn đen mặt ném vào sọt: “Ngày mai Thích Thiền cũng đi Mai Sơn sao?”

Lý Huyền Cẩn lần này trở về không chỉ bởi vì nghỉ tắm gội, thời điểm vừa tới hoàng trang, mấy vị công chúa luôn nói muốn đi Mai Sơn, Mai Sơn cách hoàng trang ước chừng sáu mươi dặm, độ cao so với mặt nước biển mấy ngàn mét, tuy mai trên đỉnh núi tú kỳ nhưng hiểm trở, đỉnh núi quanh năm mây mù lượn lờ, hoàng hôn và bình minh lại càng là cảnh đẹp hùng vĩ hiếm nơi nào có được.

Tuy nhiên càng lên cao núi càng lạnh, cho nên mọi người quyết định khi nào trời chuyển ấm lại đi, hiện tại khí trời ấm dần, mấy vị công chúa rất nhanh sẽ phải hồi cung, mấy ngày trước đã truyền tin cho hắn, định xong ngày mai sẽ đi Mai Sơn.

“Thích Nhị cô nương hẳn cũng muốn đi.” Thanh Phong hồi.

Lý Huyền Cẩn trầm mặc một lát, “Nói cho mấy vị công chúa, ta có việc phải làm ……”

Hắn dừng lại, sắc mặt khôi phục bình tĩnh: “Quên đi, không có việc gì.”

Mấy vị hoàng muội tuổi tác lớn dần, nói không chừng tương lai ngày nào đó liền gả chồng, tại sao hắn phải bởi vì một nữ nhân không an phận vứt bỏ cơ hội ở chung không nhiều lắm với huynh muội.

Ngày hôm sau, tiết trời quang đãng.

Từ hoàng trang đến chân núi Mai Sơn, ngồi xe ngựa mất gần hai canh giờ, cho nên trời vừa sáng, mọi người liền chuẩn bị xuất phát.

Thời điểm Lý Huyền Cẩn đến cửa nam của hoàng trang, mọi người không sai biệt lắm đã đến đông đủ.

Vài vị hoàng muội, đường muội hướng hắn vấn an.

Lý Huyền Cẩn nhàn nhạt gật đầu, lúc này, bên tai truyền đến một tiếng Huyền Cẩn.

Hắn xoay đầu, thấy Lý Tử Lăng sắc mặt trắng nhợt, bọc áo choàng đứng bên cạnh người, thấy hắn nhìn lại, Lý Tử Lăng che môi ho khan hai tiếng: “Mấy vị muội muội phải nhờ vào đệ chiếu cố rồi.” Lý Tử Lăng thân thể không tốt, cho nên Mai Sơn hắn không thể đi.

“Đường huynh yên tâm.” Lý Huyền Cẩn nói.

“Có đệ đi theo ta tự nhiên là yên tâm.” Lý Huyền Cẩn cười nói, nói xong lúc sau, hắn lại nhiều lời thêm một câu, “Còn có A Thiền, cũng làm phiền đệ chiếu cố nhiều hơn.”

Lý Huyền Cẩn hướng bên người Lý Tử Lăng nhìn, Thích Thiền thấy hắn nhìn qua, nàng hành lễ, nhàn nhạt cười, quả nhiên là tiểu thư khuê các tri thức hiểu lễ nghĩa: “Ngũ điện hạ.”

Lý Huyền Cẩn dời mắt nhìn qua chỗ khác, sau đó bắt gặp ánh mắt chờ mong của Lý Tử Lăng, hắn tận lực không bộc lộ cảm xúc phức tạp của mình, đáp một tiếng tốt.

Mọi người xuất phát từ hoàng trang, đến chân núi Mai Sơn đã quá buổi trưa, đơn giản dùng qua ngọ thiện, mọi người nghỉ ngơi một lát, sau đó xuống xe ngựa đi bộ lên núi.

Đúng vậy, đi bộ lên núi.

Mai Sơn cao lớn hùng vĩ, núi rừng yên tĩnh, cũng chưa từng được tu sửa mở đường, chỉ có những đường núi quanh co uốn lượn khúc chiết.

Bất quá quý nữ Đại An không phải nữ nhân chân yếu tay mềm cửa lớn không ra, mỗi người đều có thể cưỡi ngựa bắn tên, cho nên đi hai ba canh giờ đường núi tuy rằng có chút mệt mỏi, nhưng hoàn toàn ở trong phạm vi chịu đựng được. Về phần những người không chịu được, hôm nay căn bản không tới.

Hơn nữa suối nước nóng cùng núi rừng trên đỉnh Mai Sơn khá nổi tiếng, thường xuyên có người leo núi thưởng cảnh, đường núi bị đi nhiều nên vẫn thông thoáng, sạch sẽ.

Chẳng qua là hôm nay lên núi cũng không mang theo quá nhiều người, một là do ngày thường đại gia tiền hô hậu ủng tuy rằng tôn quý, nhưng ước thúc cũng nhiều. Hơn nữa đây là leo núi, nhìn quá nhiều người đứng ở giữa đường, mênh mông đầu người, còn chỗ nào ngắm được phong cảnh Mai Sơn. Cho nên đi đầu chính là mấy hộ vệ, các công chúa đi ở giữa, Lý Huyền Cẩn liền đi ở sau cùng.

Sau đó hắn liền phát hiện phía trước có bóng người bích sắc đang đi chậm lại, hắn bước tốc độ bình thường mà đi lên phía trên, ước chừng một lát, người nọ đã đi tới bên cạnh hắn, người nọ cũng không hề liếc mắt nhìn hắn một cái, tựa hồ thật là mệt mỏi, cho nên thả chậm bước chân nghỉ ngơi. Lý Huyền Cẩn không phản ứng nàng, tiếp tục đi về trước, người nọ cũng không đuổi theo.