Chương 23

Tiểu cô nương nhìn nàng với ánh mắt quan tâm, Thích Thiền vỗ vỗ tay nàng, đáp ứng một tiếng tốt.

Kế tiếp đi hơn một canh giờ đường núi, Thích Thiền đi cạnh Lý Huyền Cẩn nữa. Nàng cùng Minh Hủy sóng vai đi đằng trước, khi leo đến đỉnh núi Mai Sơn, mới đến giờ Dậu, bất quá trên đỉnh núi hoàng hôn đã bắt đầu buông xuống, mặt trời to lớn đỏ rực xuất hiện trong tầm mắt, mọi người lên núi vì để ngắm cảnh, vội vàng đến Vân Cảnh đài nơi thưởng cảnh tốt nhất trên núi Mai Sơn, Vân Cảnh đài phía trước quả nhiên mây mù lượn lờ, hiện tại mặt trời lặn kim hồng cùng trần bì đều chiếu trên bề mặt, mờ mịt uyển chuyển nhẹ nhàng, không gian núi tựa hồ cũng nhiễm màu sắc đồng dạng.

Thích Thiền đã từng gặp qua cảnh hoàng hôn lộng lẫy ở hoàng thành, nhưng chưa từng thấy qua cảnh tượng hùng vĩ như trên đỉnh núi Mai Sơn.

Mặt trời cực đại, phảng phất như vươn tay liền có thể với tới, nàng trầm mê cảnh đẹp một hồi, sau đó xoay đầu, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng cao lớn đĩnh bạt lẫn ở trong đám người.

Lý Huyền Cẩn đứng sau Thích Thiền, cách vài người ở giữa, bất quá hắn thân cao chân dài nên rất dễ tìm được.

Lý Huyền Cẩn đương nhiên chú ý tới ánh mắt Thích Thiền nhìn qua, hắn mím môi, xoay người đi ra ngoài.

Thích Thiền cũng không có quấy nhiễu người khác, nàng lui về sau hai bước rồi đi theo.

Không giống như Thích Thiền chỉ đi mấy khắc tới đỉnh núi rồi thẳng đến Vân Cảnh đài xem mặt trời mọc, Lý Huyền Cẩn đã tìm hiểu trước địa hình xung quanh, hắn có mục đích mà đi về phía trước, ước chừng sau một khắc, hắn tiến vào trong rừng cây rậm rạp, hắn dừng lại trước một cây cổ thụ, xoay người lại.

Thích Thiền đến gần hắn: “Ngũ điện hạ.”

Lý Huyền Cẩn hai mắt tối sầm, hắn ngữ khí bình tĩnh mà chất vấn Thích Thiền: “Thích Nhị cô nương, cô rốt cuộc muốn làm gì?”

Thích Thiền biểu tình hơi kinh ngạc: “Điện hạ không nhìn ra sao?”

Nàng dừng một lát, một chữ một chữ nói rõ ràng: “Tiểu nữ đang theo đuổi ngài.”

Lý Huyền Cẩn giống như nghe thấy một chuyện cười, hắn cười lạnh một tiếng: “Cô nói theo đuổi? Thích Nhị cô nương, cô là người đã có vị hôn phu.”

“Tiểu nữ biết.” Thích Thiền hiện tại tính tình cực tốt, nàng gật gật đầu, môi đỏ mọng hơi hé mở: “Buổi tối ngày ấy A Thiền nói nhất thời vội vàng, nhưng tiểu nữ mấy ngày nay đã suy nghĩ cẩn thận, kỳ thật chúng ta có thể làm nó trở thành sự thật.”

“Ngũ điện hạ, tiểu nữ muốn gả cho ngài.”

Chạng vạng mờ mịt, cặp kia mắt hạnh của Thích Thiền giống bọc một tầng lụa mơ hồ mờ mịt, khiến người ta nhìn không chân thực, nhưng con ngươi mông lung thủy nhuận lại giống như dính hoa anh túc gây nghiện, làm người ta khó có thể kềm chế mà muốn xốc lên tầng lụa kia, rồi sa vào trong đó.

Chỉ có Lý Huyền Cẩn lại giống như đạo sĩ bình tĩnh tự chủ nhất, cho dù thẳng tắp mà nhìn mắt nàng, cũng sẽ không bị mê hoặc, hắn ngữ khí càng ngày càng tệ: “Nhưng ta không nghĩ muốn lấy cô.”

Thần sắc Thích Thiền có chút tiếc nuối, nhưng tiếp theo trong nháy mắt, nàng lại hiểu rõ mà gật đầu: “A Thiền biết ngài hiện tại không muốn lấy tiểu nữ, cho nên trước tiên tiểu nữ sẽ theo đuổi ngài.”

“Thẳng đến khi ngài nguyện ý lấy ta.”

Nàng có môi đỏ mọng no đủ, làn da tuyết trắng, thân hình tinh tế, thấy thế nào cũng đều là nữ nhân liễu yếu đào tơ, thời điểm nàng nói chuyện thanh âm không lớn, nhưng từng chữ nói ra, mỗi một từ đều uyển chuyển nhẹ nhàng mà hữu lực, giống như cơn gió, muốn xuyên qua làn da từ từ thẩm thấu đi vào trong cơ thể , sau đó gắt gao bao vây lấy hắn.

Lý Huyền Cẩn sửng sốt, bất quá hắn rất nhanh liền phản ứng lại, động tác nhanh đến Thích Thiền cũng chưa kịp bắt được.

“Thích Nhị cô nương, cô tâm tư thâm trầm, cực giỏi ngụy trang, cô cho rằng ta sẽ tin lời cô nói?” Hắn thanh âm lạnh như băng, gió có thể thẩm thấu xuyên qua người, lại không thể đâm thủng khối băng cứng rắn như thiết này.

“Ta mặc kệ cô muốn đánh cái chủ ý gì, ta nhắc nhở cô một câu, một vừa hai phải thôi.” Lý Huyền Cẩn cảnh cáo nói.

“Ngài hiện tại không tin tiểu nữ cũng không sao cả, về sau ngài nhất định sẽ tin tưởng tiểu nữ.” lời nói của hắn cơ hồ vừa dứt, Thích Thiền kiều môi đỏ nói.

“Thích Thiền!” Lý Huyền Cẩn có chút tức giận.

Thích Thiền hơi nhướng mày, thanh âm nhu hòa vài phần: “Điện hạ có thể gọi tiểu nữ là A Thiền.”

“Cô……” Lý Huyền Cẩn thở sâu.

Lúc này, ngoài bìa rừng đột nhiên vang lên tiếng Hạnh Đường: “Tiểu thư, tiểu thư.”

Thích Thiền nở nụ cười: “Điện hạ, tiểu nữ cần phải trở về, ngài cũng không muốn hiện tại quan hệ chi gian giữa hai chúng ta bị phát hiện đi.”

Gân xanh trên trán Lý Huyền Cẩn nhảy lên, hai người bọn họ có quan hệ chi gian gì, vừa nghĩ đến đây, đã thấy Thích Thiền xoay người rời đi, Lý Huyền Cẩn mặt trầm xuống, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm bóng dáng Thích Thiền.

Hạnh Đường nhìn thấy phía trước có bóng dáng bích sắc đang đi tới, nàng bước nhanh qua, lại nhìn về hướng tiểu thư đang đi tới mà xem xét, liền nhìn thấy một đạo thân ảnh thẳng tắp đứng ở đằng xa.

Hạnh Đường tự nhiên nhận ra người kia chính là Ngũ hoàng tử, nàng khẽ nhíu, thấp giọng hỏi: “Tiểu thư, người cùng Ngũ điện hạ……”

Thân là tỳ nữ thân cận của tiểu thư, Hạnh Đường đương nhiên phát hiện tiểu thư nhà mình gần đây đối với Ngũ điện hạ không bình thường, tỷ như đem môi giấy đặt trong điểm tâm mang tặng Ngũ điện, còn có cùng Ngũ điện hạ như có như không có gút mắt.

Thích Thiền quay đầu, vừa vặn thấy đôi tay đỏ bừng của Hạnh Đường, nàng nhẹ nhàng sờ, xúc cảm lạnh lẽo, nàng lôi kéo Hạnh Đường đi trở về: “Tay ngươi lạnh quá, mau đi đổi kiện xiêm y dày đi.”

Hạnh Đường nhìn tiểu thư nhà mình vài lần, ngoan ngoãn mà lên tiếng, nếu tiểu thư không muốn nói, nàng vẫn không hỏi thì hơn, dù sao mạng nàng là được tiểu thư cứu, mặc kệ tiểu thư muốn làm gì, nàng đều ủng hộ tiểu thư.

Trên đỉnh Mai Sơn có Tương Quang Tự, tăng nhân không nhiều lắm, nhưng bởi vì thường xuyên có người tới núi Mai Sơn thưởng cảnh ngâm ôn tuyền, cho nên cũng tu sửa vài toà khách viện, lúc này hoàng hôn đã xuống núi, đại gia đi đường cả ngày đều mệt mỏi, liền trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Thích Thiền uống xong một chén cháo tố cháo sau đó liền chuẩn bị đi ngủ, Hạnh Đường một bên trải giường một bên nói: “Tiểu thư, sáng mai công chúa các nàng muốn đi xem mặt trời mọc, người có muốn đi không?Nếu đi nô tỳ sẽ gọi người.”

Thích Thiền động tác chải tóc chậm chút, một lát sau nàng nói: “Tốt, ngươi hãy gọi ta.”

Nghe Thích Thiền nói như vậy, ngày hôm sau bầu trời còn vẫn còn sao, Hạnh Đường đã gọi Thích Thiền rời giường. Chờ Thích Thiền rửa mặt chải tóc đẩy cửa ra, trong viện đã sớm náo nhiệt, nếu tới Mai Sơn thưởng cảnh thì cảnh mặt trời mọc ắt không thể thiếu.

Minh Hủy cũng đi lên, nàng thấy A Thiền đi ra, vội vàng nắm tay nàng đên Vân Cảnh đài.

Đoàn người ở Vân Cảnh đài đợi một khắc, phía chân trời tối tăm liền toát ra một tia lửa đỏ, Thích Thiền xoay đầu, ánh mắt ở dừng ở trên từng người trong Vân Cảnh đảo qua, cuối cùng tiếc nuối mà thở dài, hắn sáng nay quả nhiên không có tới.