Chương 24



Khi Thích Thiền gặp lại Lý Huyền Cẩn đã là ngọ thiện, mọi người cùng nhau ở phòng ăn dùng bữa, Minh Hủy nắm tay Thích Thiền đi vào thiện đường, Thích Thiền liếc mắt một cái liền nhìn thấy nam nhân lạnh lùng trầm ổn ngồi bên bàn tròn.

Một làn gió thơm từ cửa thổi tới, Lý Huyền Cẩn ngẩng đầu, sau đó nhìn thoàng qua thân ảnh tím nhạt kia, hắn đặt chén trà xuống.

Minh Hủy nhìn thấy Lý Huyền Cẩn liền vội vàng ngồi vào bên cạnh hắn, còn thở dài nói: “Ngũ ca, huynh không đi xem mặt trời mọc thật quá đáng tiếc, mặt trời mọc trên núi Mai Sơn so Phù Sơn còn muốn loá mắt hơn.”

“Huynh như thế nào không đi ?” Hôm nay Minh Hủy còn ở Vân Cảnh đài tìm Lý Huyền Cẩn hơn nửa ngày.

Lý Huyền Cẩn nhẹ giọng nói: “Sáng nay huynh có hơi mệt. “

“Vậy huynh hiện tại đã khá hơn chút nào chưa ? “Minh Hủy quan tâm hỏi.

“Tốt hơn nhiều rồi.”

Minh Hủy quan sát khí sắc hắn, sau đó gật đầu, lại nói thẳng: “Ngũ ca, muội buổi chiều muốn đi sau núi xem dã hầu, muội nghe mấy vị tăng nhân nói dã hầu tuy rằng thông minh, nhưng cũng hung ác, huynh bồi muội đi đi.” Dã hầu ở Mai Sơn cũng có chút danh tiếng, hoang dã lại thông minh, còn thường xuyên đoạt đồ ăn của người, Minh Hủy chưa từng gặp qua dã hầu nào như vậy, đặc biệt cảm thấy hứng thú.

Nói xong, Minh Hủy nghiêng đầu hỏi Thích Thiền: “A Thiền, ngươi có đi cùng không?”

Lý Huyền Cẩn nghe xong câu này, ánh mắt như mũi nhọn quét về phía Thích Thiền.

Thích Thiền ngồi cạnh Minh Hủy, cùng Lý Huyền Cẩn trung gian chỉ cách một người, nàng đương nhiên phát giác được ánh mắt này, nàng ngước mắt, vừa vặn đối diện ánh mắt sắc bén của Lý Huyền Cẩn, Thích Thiền cười nói: “Ta sẽ không đi, buổi chiều ta muốn nghỉ ngơi.”

Minh Hủy lại lớn tiếng kêu nàng.

Thích Thiền lắc đầu, rót cho nàng ấy một ly trà. Minh Hủy bất mãn mà thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn về phía Ngũ ca nàng: “Ngũ ca, vậy còn huynh thì sao?”

Lý Huyền Cẩn thu hồi ánh mắt dừng trên người Thích Thiền: “Được.”

“Chúng ta dùng xong ngọ thiện nghỉ ngơi một lát liền đi.” Minh Hủy nói.

Nghe nói phía sau núi đám dã hầu thích lấy đồ ăn của người, Minh Hủy dùng xong ngọ thiện, liền về phòng trước, lệnh tỳ nữ chuẩn bị chút trái cây, điểm tâm. Thích Thiền đi theo Minh Hủy cùng nhau vào phòng nàng, Minh Hủy lại lôi kéo tay nàng nói: “A Thiền, vừa rồi ngươi như thế nào không đồng ý? Đừng nói ngươi muốn nghỉ ngơi, ngươi sáng nay không phải đã nghỉ ngơi rồi sao?”

“Là bởi vì ngươi mời Ngũ điện hạ đi.” Thích Thiền ngồi xuống ghế.

Minh Hủy bối dối.

Thích Thiền cười khổ giải thích: “Ngươi không phát hiện Ngũ điện hạ đối với ta có thành kiến rất sâu sao? Nếu ta đi, khả năng ngài ấy sẽ không đồng ý đi cùng ngươi.”

“Chính vì huynh ấy đối với ngươi có thành kiến sâu, cho nên ta mới tạo cơ hội cho ngươi ở cùng huynh ấy nhiều hơn.” Minh Hủy hận sắt không thành thép mới nói: “Ngũ ca không biết ngươi tốt như thế nào, nếu biết liền sẽ đối với ngươi có cái nhìn khác.”

Thích Thiền ngẩn người, tựa hồ không nghĩ tới Minh Hủy còn có ý định này.

“Ngươi hiện tại có đi hay không?” Minh Hủy hỏi.

Thích Thiền nhìn Minh Hủy, Minh Hủy gật đầu hướng nàng khích lệ, Thích Thiền cúi đầu xuống, nói được.

Tuy rằng không nghĩ thừa nhận, nhưng với tình huống hiện tại, có một số lời Minh Hủy nói ra so với nàng còn đáng tin hơn nhiều.

Mặc dù những lời nàng ấy nói cũng là thật sự.

Hai khắc sau, Minh Hủy và Lý Huyền Cẩn theo ước hẹn gặp nhau ở cửa, Minh Hủy mang Thích Thiền ra ngoài, Lý Huyền Cẩn đã chờ ở cửa, chỉ là khi nhìn đến Thích Thiền đi theo bên cạnh Minh, đôi mắt hắn hơi nheo lại.

Hắn đã sớm dự đoán được giờ phút này sẽ nhìn thấy Thích Thiền, hắn ngược lại cũng không ngoài ý muốn, bất quá hắn lạnh giọng: “Thích Nhị cô nương không phải nói không đi sao?”

Thích Thiền còn chưa kịp trả lời, Minh Hủy đã giúp nàng giải thích nói: “Đó là bởi vì Thích Thiền vốn dĩ sợ dã hầu, nhưng còn không phải có Ngũ ca ở đây sao, rất an toàn, muội khuyên một lát, A Thiền liền đồng ý đi.”

Ánh mặt trời đỉnh núi so với dưới chân núi sáng hơn rất nhiều, đặc biệt là sau giờ ngọ, ánh sáng chói lọi chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của Thích Thiền, cả lông tơ trên mặt Thích Thiền đều hiện rõ.

Lý Huyền Cẩn có thâm ý khác mà hỏi lại: “Phải không? Thích Nhị cô nương.”

Thích Thiền nghe vậy, có chút bất đắc dĩ mà liếc mắt nhìn Lý Huyền Cẩn một cái: “Điện hạ nói cái gì thì chính là cái đó.”

Lý Huyền Cẩn nghe Thích Thiền nói như vậy, mày rậm nhăn lại. Đêm qua hắn đã suy nghĩ rất kỹ rồi, sẽ không cố tình cùng Thích Thiền bảo trì khoảng cách, nếu như Thích Thiền còn tiếp tục muốn dây dưa với hắn, hắn luôn có thể tìm được cơ hội vạch trần hành vi không thích đáng của nàng đem thông báo thiên hạ, sau đó đừng nói hắn cưới nàng, chính là hôn sự của nàng cùng Tử Lăng cũng chưa chắc có thể tiến hành, Tử Lăng thích nàng, mới đầu khả năng sẽ có chút khổ sở, nhưng Thích Thiền đích xác không thích hợp với huynh ấy.

Minh Hủy lại không vui với thái độ của Lý Huyền Cẩn: “Ngũ ca, A Thiền có chỗ nào chọc tới huynh?”

“Không có.” Lý Huyền Cẩn lãnh đạm nói, nói xong hắn liền dẫn đầu hướng sau núi mà đi, “Không phải nói đi xem dã hầu sao? Còn không mau đi.”

Minh Hủy thở dài, ngược lại Thích Thiền cười an ủi nàng: “Đi thôi.”

Thấy Thích Thiền một chút cũng không sinh khí, Minh Hủy càng thêm muốn sửa thành kiến của Lý Huyền Cẩn, nàng đi nhanh tiến lên phía trước, kêu một tiếng Ngũ ca.

Lý Huyền Cẩn hơi nghiêng đầu.

“Huynh biết không? A Thiền rất ngưỡng mộ huynh.” Minh Hủy nói.

Lý Huyền Cẩn nhàn nhạt ừ một tiếng, không thèm để ý chút nào.

Minh Hủy không ngừng cố gắng nói: “Thời điểm huynh còn chưa từ biên quan trở về, chúng ta ở trong hoàng thành nghe được sự tích của huynh, đều đặc biệt ngưỡng mộ huynh, nhất là A Thiền, nàng mỗi năm đều đem hơn nửa bạc của nàng ra để giúp đỡ tướng sĩ và cô nhi.”

Lý Huyền Cẩn nhìn Minh Hủy, ánh mắt Minh Hủy thành khẩn, Lý Huyền Cẩn quay đầu lại quét xuống Thích Thiền, Thích Thiền thấy hắn nhìn chậm rãi mỉm cười.

Lý Huyền Cẩn thất thần, sau đó hắn hỏi: “Vậy thì sao? “Nhiều người quá phức tạp, có lẽ Thích Thiền giúp đỡ tướng sĩ và cô nhi là thật, nhưng nàng miệng đầy lời nói dối cũng là thật.

Minh Hủy không nghĩ tới Ngũ ca nàng ấy vậy mà dầu muối đều không ăn, nàng nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Ngày ấy huynh từ biên cảnh trở về, cưỡi hắc mã mặc ngân bạch giáp đi qua phố, chúng ta ngồi trên lầu nhìn huynh, A Thiền đều xem đến ngẩn ngơ.”

“Cho nên ?” Lý Huyền Cẩn thờ ơ hỏi, dù sao ngày ấy xem ngây người nhất định không chỉ có mỗi Thích Thiền.

“Đó vẫn là lần đầu tiên muội thấy ánh mắt của A Thiền ngây ngốc như vậy.” Minh Hủy nói, “Muội luôn cho rằng A Thiền thích huynh.”

“Minh Hủy, đôi khi người không thể nhìn vẻ bề ngoài.” Lý Huyền Cẩn thần sắc vẫn như cũ lạnh nhạt.

Minh Hủy cũng không biết Ngũ ca nhà mình là người dầu muối không ăn như vậy, nàng tức giận kêu một tiếng Ngũ ca thật to, nàng biết Thích Thiền khẳng định có khuyết điểm, nhưng Ngũ ca đối với người có khuyết điểm nhiều như An Dương đều có thể bao dung, như thế nào lại đối với A Thiền liền lòng dạ hẹp hòi như vậy.