Chương 25



“Minh Hủy, muốn lên núi nên chú ý nhìn đường.” Lúc này, Thích Thiền ở phía sau đột nhiên lên tiếng .

Minh Hủy hơi giật mình, ngạc nhiên mà xoay đầu lại, “A Thiền, ngươi……”

Thích Thiền trên mặt lộ ra nụ cười đoan trang.

Minh Hủy ngực nghẹn một cỗ khí: “Được rồi.”

Nàng dường như không muốn để ý tới hai người không vừa mắt bên cạnh, nổi giận đùng đùng mà đi trước.

Chân núi Mai Sơn là một mảng cỏ xanh mơn mởn, tràn đầy sức sống, nhưng ngọn núi phía sau đỉnh núi Mai Sơn lại phủ một màu vàng héo úa, ngẫu nhiên có vài màu xanh lục xen kẽ trong đó.

Sau khi vào núi, đi không bao lâu, Minh Hủy liền nhìn thấy hai dã hầu đang treo trên ngọn cây, ánh mắt lấp lánh quan sát nàng.

Bách thú viên trong hoàng cung đương nhiên cũng nuôi khỉ, nhưng do nuôi cho các chủ tử xem nên động vật đều tận khả năng nuôi ôn thuận ngoan ngoãn, không giống hai con khỉ này, tràn ngập dã tính cùng tò mò.

Minh Hủy lập tức quên mất chuyện còn đang giận lẫy: “Ngũ ca, A Thiền, con khỉ.” Hai mắt nàng nhìn chằm chằm con khỉ, phân phó tỳ nữ đem hộp đựng đồ ăn xách qua cho nàng.

Nàng vừa dứt lời, trên ngọn cây hai con khỉ tựa hồ cũng phát hiện nhóm người họ không phải có ý xấu, hơn nữa chúng nó thường xuyên được người khác cho ăn, sau khi ngửi được hương thơm tản mạn ra từ hộp đồ ăn của Minh Hủy, nhanh nhẹn xoay người trèo xuống cây, hướng hộp đồ ăn trong tay Minh Hủy lao tới.

Cho hai con khỉ này ăn xong, Minh Hủy hứng thú bừng bừng mà đi về phía trước, một khắc sau, lại gặp mấy con khỉ nữa, nàng mở hộp đồ ăn trong tay ra, khỉ trên Mai Sơn không sợ người, mới vừa đem điểm tâm phân cho hai con khỉ xong, lập tức lại có con khác hướng nàng thò qua.

Minh Hủy vội vàng cho ăn, nàng còn bớt chút thời giờ quay đầu lại mắt nhìn Thích Thiền cùng Lý Huyền Cẩn không động tĩnh: “Cho khỉ ăn a.”

Hạnh Đường cũng xách hộp thức ăn, vội vàng đưa cho tiểu thư nhà mình, Thích Thiền vừa mở hộp thức ăn ra, liền có hai con khỉ thấy chỗ Minh Hủy quá nhiều người tranh giành, lập tức chạy tới bên Thích Thiền.

Tuy rằng chỉ là chút điểm tâm, nhưng điểm tâm này là do ngự trù chuẩn bị, còn đặc biệt chọn theo khẩu vị mà Mai Sơn hầu thích, hộp vừa mở ra, quả thực là mùi thơm ngập tràn bốn phía, chỉ trong chốc lát, trước mặt Thích Thiền nhiều thêm vài con dã khỉ mở to đôi mắt ngập nước chờ ăn.

Sau khi phân phát xong, bầy khỉ tản đi, Minh Hủy ngẩng đầu, liền phát hiện Lý Huyền Cẩn đang chắp tay sau lưng đứng yên tại chỗ, vừa vặn lúc này lại có hai con khỉ chạy tới, “Ngũ điện hạ, ngài muốn cho khỉ ăn hay không?”

Thích Thiền đi tới, cười đem hộp thức ăn hướng trước mặt Lý Huyền Cẩn đưa qua.

“Không cần.” Lý Huyền Cẩn vẻ mặt lạnh lùng.

Nhưng khi hắn mới vừa dứt lời, liền ngẩn người, bởi vì một chùm nho bị nhét vào trong tay, hắn ngẩng đầu, Thích Thiền cười chỉ chỉ con khỉ đang nhìn chằm chằm nho trong tay hắn, “Chúng nó tới.”

Lý Huyền Cẩn đen mặt đem nho đưa cho đàn dã hầu

Thích Thiền thấy vậy cười một tiếng: “Ngũ điện hạ, ngài hà tất phải mặt lạnh như vậy, chúng ta còn không phải vì tới xem khỉ sao?”

Lý Huyền Cẩn lạnh lùng nhìn nàng.

Ánh mắt kia tựa hồ muốn nói, hắn vì cái gì lạnh mặt ngươi không biết sao? Thích Thiền đương nhiên là biết, nhưng nàng cũng biết có rất ít nữ nhân có thể làm vị tướng quân này mặt lạnh không vui, nghĩ tới đây, Thích Thiền hướng về phía hắn khẽ mỉm cười.

Thích Thiền vốn dĩ lớn lên duyên dáng kiều mị, khung cảnh phía sau nàng lại là cây cối khô vàng, nàng hôm nay vẫn mặc bộ váy gấm tím nhạt xen màu hồng ruốc thêu hoa văn ám bạc, mỹ lệ lại kiều diễm, lại đứng trên lá khô chậm rãi cười, hơi có chút giống sơn gian tinh quái.

Lý Huyền Cẩn nắm chặt quả đấm, thu hồi tầm mắt, cùng lúc đó, hắn bỗng nhiên cảm giác được có vật gì đột nhiên để ghé sát vào đầu hắn, hắn đang muốn lắc mình tránh đi, nữ nhân bên cạnh giống như cũng thấy nguy hiểm, theo bản năng đẩy hắn ra, còn nói cẩn thận.

Cũng chính khoảnh khắc này làm nhiễu loạn hành động của Lý Huyền Cẩn, chờ hắn nghiêng đầu, đã nhìn thấy dã hầu đang cào vào mu bàn tay Thích Thiền.

Móng vuốt Mai Sơn hầu sắc bén, tùy tiện cào một nhát cũng khiến mu bàn tay Thích Thiền xuất hiện mấy vết máu, đặc biệt là tay Thích Thiền trắng nõn như mỡ, thoạt nhìn chính là tay được sống trong nhung lụa phú quý, ba đạo vết cào khắc ở trên tay nàng, huyết nhục mơ hồ càng thêm dữ tợn.

“Tiểu thư.” Hạnh Đường vội vàng chạy tới.

Minh Hủy cũng phát hiện ra trạng huống bên này, vội vàng đi tới nhìn tay Thích Thiền hỏi: “A Thiền, thế nào, có đau lắm không?”

Trên mặt Thích Thiền ngược lại không có bất luận biểu tình đau đớn nào, nàng bình tĩnh an ủi hai người: “Không có việc gì, trở về thoa ít thuốc là tốt thôi.”

“Ngũ điện hạ có bị thương không?” Thích Thiền ngẩng đầu hỏi.

Nữ lang mắt hạnh trong suốt, vẻ mặt lo lắng, Lý Huyền Cẩn lại tỏ ra thản nhiên: “Dã hầu kia căn bản không thể thương tổn đến ta, Thích Nhị cô nương nếu không phải tùy tiện ra tay, cũng sẽ không bị thương.”

Lời này chính là sự thật, Mai Sơn dã hầu động tác tuy rằng dứt khoát, nhưng không thể nào so được với vị thiếu tướng từng vào sinh ra tử trên chiến trường.

Thích Thiền nghe vậy, nàng cúi đầu, trong giọng nói có vài phần mất mát không dễ phát hiện: “Tiểu nữ chỉ là quan tâm quá sẽ bị loạn, quên mất Ngũ điện hạ có thể tránh dã hầu.”

Lý Huyền Cẩn chắp tay sau lưng, bộ dáng vẫn lạnh như băng.

Minh Hủy thấy vậy, lắc đầu: “A Thiền, chúng ta trở về thoa dược đi.”

Tới Mai Sơn người tuy rằng không mang theo nhiều, nhưng thái y vẫn có một người, mu bàn tay phải Thích Thiền có vết thương thoạt nhìn rất lợi hại, nhưng không phải vết thương nghiêm trọng, thái ý thoa dược xong, băng bó tốt miệng vết thương, liền rời đi.

Lý Huyền Cẩn ngược lại bồi Thích Thiền trở về, thấy thái y rời đi, cũng đi theo thái y cùng rời đi.

A Thiền vì hắn bị thương, nhưng hắn đừng nói cảm kích, ngay cả ánh mắt cảm kích cũng đều không có một cái. Minh Hủy cẩn thận mà nhìn Thích Thiền vài lần, thấy nàng không có cảm xúc bất mãn nào, nàng mới thoáng yên tâm, một người là khuê mật của nàng, một người là huynh trưởng nàng thích nhất, nếu không thể hòa thuận ở chung, nàng vẫn hy vọng quan hệ hai người không cần quá kém.

Ngũ ca bên kia thoạt nhìn rất khó thu phục, chỉ có thể hy vọng Thích Thiền chịu đựng hắn thêm vài phần.

Bất quá Minh Hủy cũng không phải người dễ dàng từ bỏ, nàng nắm tay không bị thương của Thích Thiền: “A Thiền, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tận lực cố gắng tiêu trừ thành kiến của Ngũ ca đối với ngươi.”

Thích Thiền cười ôn nhu: “Được, ta tin tưởng ngươi.”

Đi dạo nửa ngày sau núi, Thích Thiền lại bị thương, tựa hồ hơi mệt, Minh Hủy không quấy rầy nàng lâu, để nàng đi nghỉ ngơi.

Thích Thiền ở trong phòng đợi nửa canh giờ, sau đó liền ra cửa, nàng tới chính điện của Tương Quang Tự cách khách viện không xa, Tương Quang Tự bởi vì trên núi cao nên rất ít người tới cúng viếng, nhưng hầu hết mọi người đều nói đây là ngôi chùa tương đối linh nghiệm.