Chương 26

Thời điểm Thích Thiền đi vào, bên trong không có ai chỉ còn hai tỳ nữ đang ở trước Phật cầu nguyện, nàng suy nghĩ một chút, tìm tăng nhân tiếp khách: “Ta muốn thỉnh một lá bùa bình an.”

Bùa bình an củaTương Quang Tự yêu cầu phải tự mình làm lễ, chính là đem bùa bình an cầu được đặt trước tượng Phật làm lễ cúng, nếu thời gian gấp cũng có thể cúng một khắc, nếu lâu hơn một chút, năm sáu canh giờ cũng được. Tất cả quyết định đều phụ thuộc vào người cầu, bất quá thời điểm thắp hương yêu cầu người thỉnh bùa phải thành tâm thành ý quỳ gối trước tượng Phật cầu nguyện.

Thích Thiền ở trước tượng Phật quỳ hơn ba canh giờ, thẳng đến khi hoàng hôn hoàn toàn buông xuống, những ngôi sao hiện ra, mới đấm đấm hai đầu gối có chút nhức mỏi, mang theo bùa bình an trở lại phòng ngủ.

Nàng chọn một chiếc túi tím nhạt thêu hoa văn lưu vân đem bùa bình an đặt vào trong.

Hôm sau trời vừa sáng, nàng đến cách vách tìm Lý Huyền Cẩn. Trên đỉnh Mai Sơn tổng cộng có bốn tòa khách viện, trung gian hai tòa sân lớn, trụ đều là nữ quyến, phía tây khách viện trụ là thị vệ cùng nam đinh đi theo, mà Lý Huyền Cẩn và Thanh Phong công phu so mấy người thị vệ đều tốt hơn, liền ở tại phía đông, cứ như vậy, cũng coi như tả hữu hộ vệ an toàn cho nữ quyến.

Lúc này trời vẫn còn sớm, hôm qua rất nhiều người đi xem mặt trời mọc, hôm nay trong viện không có mấy người rời giường, Thích Thiền đi bộ đến cách vách, sân cách vách cửa gỗ không đóng chặt, nàng đẩy nhẹ đi vào, sau đó liền cảm nhận được một đạo kiếm phong lạnh lẽo.

Khi nàng ngẩng đầu nhìn lại, nam nhân đang luyện kiếm trong viện đã dừng động tác, ánh mắt lạnh băng mà nhìn nàng.

Thích Thiền trở tay khép lại viện môn, kêu một tiếng điện hạ, sau đó chậm rãi hướng hắn đi tới.

Lý Huyền Cẩn không nhúc nhích.

Thích Thiền lấy ra túi thơm màu tím nhạt đưa cho hắn, tay đưa đồ của nàng là tay hôm qua bị thương, tay phải bị quấn vài vòng băng gạc nhìn rất chướng mắt, vẻ dụ dỗ mê hoặc nhân tâm cũng ít hơn nhiều, ngược lại nhiều thêm vài phần chân thành.

“Đây là lá bùa bình an hôm qua tiểu nữ ở trước Phật thỉnh cho điện hạ.” Thích Thiền nói.

Lý Huyền Cẩn nhấc chân lên đi lướt qua Thích Thiền ra cửa.

Thích Thiền bắt lấy tay áo hắn.

“Buông ra.” Lý Huyền Cẩn thanh âm lạnh lẽo.

“Điện hạ thường xuyên ở bên ngoài chinh chiến, đao quang kiếm ảnh rất nguy hiểm, nghe nói bùa bình an cầu ởTương Quang Tự rất linh nghiệm.” Thích Thiền buông cánh tay hắn ra, ngữ khí chân thành.

Lý Huyền Cẩn xoay đầu, rũ mắt nhìn Thích Thiền.

Thích Thiền đem bùa bình an đưa qua trước mặt hắn.

Lý Huyền Cẩn gắt gao quan sát Thích Thiền kỹ lưỡng trong chốc lát, hắn cười lạnh một tiếng, nhận lấy túi thơm, sau đó trầm mặt ném xuống đất, nhấc chân tiến về phía trước, đi về phía trước bước đầu tiên, chân hắn dẫm thật mạnh lên túi thơm.

Biểu tìnhThích Thiền cứng lại, Lý Huyền Cẩn tự nhiên chú ý tới điểm này, chân hắn càng thêm dùng sức, khi giày hắn bước qua cái túi thơm tím nhạt kia, đồ vật vốn dĩ xinh đẹp sạch sẽ đã bị dẫm không ra hình dạng gì.

Lý Huyền Cẩn lạnh nhạt mà ra cửa.

Thích Thiền nhìn chằm chằm cái túi thơm có chút tổn hại kia một lát, nhặt nó lên, vỗ vỗ bụi đất bên trên, nàng mở túi thơm ra, bùa bình an đã hư hỏng hoàn toàn, không thể dùng được nữa.

Thích Thiền trở về phòng ngủ vừa mới ngồi xuống, Minh Hủy liền tìm nàng đi ngâm ôn tuyền phía sau Mai Sơn, Thích Thiền cười cự tuyệt nói: “Ta lại muốn đi bái Phật thỉnh bùa bình an, ngươi cùng Nhu Tây các nàng đi thôi.”

“Ngươi tối hôm qua không phải cầu một cái rồi sao?” Nàng qùy trước tượng Phật lâu như vậy để cầu bùa bình an, là hảo tỷ muội Minh Hủy tự nhiên biết.

Thích Thiền thở dài: “Không cẩn thận làm rơi, tìm lại không thấy nữa.”

Minh Hủy a một tiếng: “Vậy được rồi, ngươi đi thỉnh bùa bình an, ta đi ngâm ôn tuyền.”

Thích Thiền lại ở trước tượng Phật quỳ hơn hai canh giờ, chờ sau giờ ngọ, mới để Hạnh Đường nâng dậy mang theo bùa bình an trở về phòng ngủ, lần này nàng chọn túi lam nhạt thêu hoa văn đem bùa bình an để vào trong.

Sau đó để Hạnh Đường đi hỏi thăm Lý Huyền Cẩn đang ở nơi nào.

Thân là thị nữ thân cận của tiểu thư, Hạnh Đường tự nhiên thấy buổi sáng hôm nay Thích Thiền cầm túi thơm bị bẩn trở về, nàng đại khái cũng đoán được tiểu thư nhà mình đi làm cái gì, Hạnh Đường chần chờ mở miệng: “Tiểu thư, người……”

Thích Thiền ngồi xuống trước gương, sửa sang lại búi tóc hơi loạn, liền nghe được thanh âm Hạnh Đường muốn nói lại thôi, nàng mỉm cười: “Ngươi đi đi.”

Khi trăng lên Thích Thiền ra ngoài, ngăn ở đường Lý Huyền Cẩn tuần tra sẽ đi trở về.

Lý Huyền Cẩn dường như không nghĩ tới sẽ ở nơi này gặp được Thích Thiền, hắn sửng sốt, nhưng rất nhanh hắn lại làm như không người mà đi về phía trước.

Nhưng Thích Thiền đứng chắn ở con đường duy nhất hắn đi qua. Thời điểm hắn muốn lướt qua nàng, nàng đã bước tới.

Lý Huyền Cẩn cúi đầu.

Thích Thiền cười khanh khách ngẩng đầu nhìn hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, Thích Thiền lại một lần từ trong tay lấy ra túi thơm màu lam nhạt: “Lá bùa bình an buổi sáng bị hỏng rồi, tiểu nữ lại quỳ ba canh giờ trước Phật, cầu cho điện hạ một lá bùa bình an khác.”

Lý Huyền Cẩn nhìn Thích Thiền chốc lát, duỗi tay cầm lấy túi thơm, nhưng ngay khi hắn duỗi tay muốn nhận lấy, giọng nói Thích Thiền thận trọng vang lên: “Điện hạ, ngài có thể không lại ném đi được không?”

Lý Huyền Cẩn duỗi tay muốn thu hồi túi thơm vào trong tay: “Thích Nhị cô nương nếu đã khăng khăng muốn tặng cho ta, kết cục tự nhiên chỉ có một cái.”

Thích Thiền cúi đầu, nhìn túi thơm đựng bùa bình an trong tay một lát, sau đó mỉm cười hướng Lý Huyền Cẩn vươn tay: “Tuy rằng A Thiền thỉnh bùa bình an cho điện hạ tâm ý là muốn ngài bình an, nhưng nếu ném xuống đất có thể làm điện hạ vui vẻ, như vậy cũng tốt.”

Lý Huyền Cẩn liếc mắt nhìn Thích Thiền, Thích Thiền đối với hắn mỉm cười, Lý Huyền Cẩn cười lạnh một tiếng, cầm lấy túi thơm lần thứ hai ném xuống đất, sau đó hắn nhấc chân rời đi.

Lúc này, giọng nói Thích Thiền lần thứ hai vang lên: “Ngũ điện hạ, tiểu nữ là thật sự thực thích ngài.”

“Phải không?” Lý Huyền Cẩn lãnh giọng giống hàn thiết.

Thích Thiền cắn cắn môi: “Kỳ thật Minh Hủy nói đúng, ngày ấy ngài từ biên quan trở về, thời điểm tiểu nữ ngồi ở trên tửu lâu nhìn thấy ngươi, tiểu nữ liền động tâm.”

Nàng dừng một chút, không biết nghĩ tới chuyện gì vui vẻ, dưới ánh trăng, khuôn mặt nàng nhu mỹ có chút minh diễm động lòng người, “Mấy ngày nay A Thiền đều nằm mơ thấy dáng người mạnh mẽ của điện hạ ở biên quan anh dũng gϊếŧ địch, lại nghĩ tới Đại An trong tương lai vài thập niên tới có điện hạ, man di tất không dám nam hạ, A Thiền……”