Chương 27

Chỉ là lời nói của nàng còn chưa xong, đã bị Lý Huyền Cẩn lạnh giọng đánh gãy: “Nếu con dân Đại An đều giống Thích Nhị cô nương, man di nam hạ, ta nhất định khai thành đón chào……”

Hắn ngữ khí lạnh băng vô tình, tươi cười trên mặt Thích Thiền lần thứ hai cứng lại, Lý Huyền Cẩn cúi đầu, nhìn chằm chằm nàng tươi cười đông lại với vẻ mặt thương tiếc nhưng lời nói, thần thái lẫn động tác lại không chút thương tiếc: “Cô nếu đối với ta thật lòng, vậy cũng không muốn ta mỗi ngày vì cô mà tâm tình tích tụ, Thích Nhị cô nương, hy vọng cách xa ta một chút.”

Lời nói của hắn vừa dứt, Thích Thiền trầm mặc trong chốc lát, gió đêm thổi qua, đem sợi tóc đen thổi đến gò má nàng, dán lên cánh môi hồng nhuận của nàng.

Thích Thiền cũng không sửa sang lại, đôi mắt hạnh ngập nước nhìn chằm chằm Lý Huyền Cẩn: “A Thiền làm như này khiến điện hạ không thích sao?”

“Dĩ nhiên.” Lý Huyền Cẩn nói xong, chân bước lên phía trước một bước, vừa vặn dẫm lên túi thơm kia, đồng thời hắn quẳng thêm sáu chữ: “Chán ghét đến tận xương tủy.”

Tầm mắt Thích Thiền rơi vào đôi giày của Lý Huyền Cẩn, nàng gắt gao nhìn túi thơm bị hắn dẫm lên, cứng đờ, sau đó nàng ngẩng đầu, nặn ra một nụ cười ôn nhu xinh đẹp, nàng cười hỏi: “Tiểu nữ có chỗ nào làm cho điện hạ không thích?”

Lúc này sắc trời tối tăm, biểu tình của nàng như bị ánh trăng phủ lên từng tầng lụa trắng, nàng hôm nay mặc một chiếc váy lụa màu tím nhạt, trên mặt váy lụa thêu ám bạc hoa văn hoa ngọc lan, phiêu dật thanh linh, dải lụa choàng qua hai vai nàng trắng thuần và tóc đen nhánh cùng nhau lay động theo gió, dưới ánh trăng, giống như tiên tử tùy thời có thể bay đi.

Lý Huyền Cẩn nhìn kĩ nàng từ đầu đến chân, sau đó hắn nhìn đô mắt nhược thủy như có thể đem người trầm luân vào trong đó nói: “Từ sợi tóc đến đầu ngón chân, bất luận chỗ nào cũng đều không thích.”

“Vậy nên cô không cần quấy rầy ta nữa.” Phảng phất như sợ Thích Thiền không nghe rõ, hắn nói từng chữ từng chữ cực kỳ chậm dãi thong thả, nhưng vô cùng hữu lực, không gì có thể lay động được.

Bả vai Thích Thiền khẽ run.

Lý Huyền Cẩn nghiêng người sải bước về phía trước, thẳng đến khi hoàn toàn biến mất trong phạm vi tầm mắt của Thích Thiền, hắn cũng không quay lại nhìn Thích Thiền một cái.

Tuy rằng Thanh Phong từ lúc Thích Thiền xuất hiện liền rất lưu loát mà vọt đến nơi thật xa, cũng không nghe được rõ chủ tử cùng Thích Nhị cô nương rốt cuộc nói cái gì, nhưng hắn quay đầu lại nhìn thì thấy Thích Thiền ngơ ngác đứng sau tảng đá, ngơ ngác nhìn chằm chằm túi thơm màu lam kia, hắn nhịn một lúc lâu, mắt thấy sắp tới khách viện, thật sự nhịn không được nhỏ giọng hỏi một câu: “Điện hạ, hôm nay thời điểm Thích Nhị cô nương từ đại điện Tương Quang Tự ra ngoài nô tài có nhìn thấy, hai chân nàng đều phát run, nếu không phải Hạnh Đường cô nương đỡ nàng, nàng chắc chắn sẽ ngã.”

Dù sao cũng là nữ nhân mềm yếu, quỳ hai ba canh giờ khẳng định thực không thoải mái. Thanh Phong nhìn bóng dáng điện hạ nhà mình nói: “Điện hạ người vừa rồi có phải đối với Thích Nhị cô nương quá hung dữ không?”

Bước chân Lý Huyền Cẩn dừng lại, hắn xoay đầu, liếc mắt nhìn Thanh Phong một cái.

Thanh Phong lập tức ngậm miệng lại.

Hai người đã đi xa, Thích Thiền mới lấy lại tinh thần, nàng nhặt lên túi thơm trên mặt đất mở ra, lá bùa bình an màu đỏ cũng đã bị tổn hại.

Nàng trở về phòng, Hạnh Đường thấy chủ tử mình đã trở lại, nàng nhìn thần sắc tiểu thư, Thích Thiền đối nàng mỉm cười: “Ta muốn rửa mặt.”

Hạnh Đường đáp vâng.

Thích Thiền rửa mặt xong liền thay áo ngủ, Minh Hủy trước giúp nàng đổi dược ở mu bàn tay, sau đó xốc lên ống quần tiểu thư, phát hiện hai đầu gối quả nhiên đã đỏ lên, nàng phức tạp nói: “Tiểu thư……”

Thích Thiền nhìn chằm chằm hai đầu gối, lại cong khóe môi: “Ngủ một giấc là tốt thôi, ngươi đừng lo lắng.”

Thích Thiền ngủ một giấc, ngày hôm sau dậy, đầu gối đã không còn đỏ, tuy nhiên đi lại có chút không thoải mái, nhưng ở trong phạm vi có thể chịu đựng được.

Dùng xong bữa sáng, Minh Hủy lại đưa ra ngâm ôn tuyền: “Ôn tuyền ở Mai Sơn là sinh tuyền, không chỉ sạch sẽ, còn mang theo mùi hương khác lạ, ta ngày hôm qua ngâm rất thoải mái, A Thiền ngươi cũng đi đi.”

“Được.” Thích Thiền để Hạnh Đường chuẩn bị xiêm y.

Ôn tuyền ở Mai Sơn không phải rất lớn nhưng có mười mấy ôn tuyền nhỏ, ước chừng ba bốn thước, có thể chứa sáu bảy người, mỗi ôn tuyền đều có người gác cổng, vừa đóng cửa thì chính là phòng đơn độc, Thích Thiền ngâm ở ôn tuyền nhỏ không có người.

Tuy rằng Thích Thiền cùng Minh Hủy đều ngâm ôn tuyền, nhưng không ngâm cùng nhau, mà có một lần xích͙ ɭõa đối diện nhau cũng là chuyện từ rất nhiều năm trước, cho nên khi Thích Thiền cởi xiêm y, Minh Hủy liền a một tiếng, nàng có chút đố kỵ nhìn địa phương cao ngất của Thích Thiền, tò mò hỏi: “A Thiền, ngươi ăn cái gì vậy?”

Thích Thiền đem danh sách nàng thường ăn nói ra.

Minh Hủy thở dài, cảm thấy không phải vấn đề ăn uống, nàng hâm mộ mà nhìn nhiều thêm vài lần, sau đó hơi ngượng ngùng, nàng hướng Thích Thiền bơi qua: “A Thiền, ta có thể sờ một chút khống?”

Thích Thiền sửng sốt.

Minh Hủy thò qua, đáng thương vô cùng mà nhìn nàng: “A Thiền, A Thiền, A Thiền tốt.”

Thích Thiền thở dài, bất đắc dĩ nhìn nàng ấy: “Được rồi.”

Minh Hủy được Thích Thiền đồng ý, tự nhiên liền không khách khí, bất quá vừa mới bắt đầu nàng chỉ thử duỗi tay chạm vào, thấy Thích Thiền không lộ ra thần sắc không thoải mái, nàng liền nhéo mạnh một cái.

Địa phương kia vốn mẫn cảm, Thích Thiền thình lình bị nàng nhéo, nàng theo bản năng khẽ hừ một tiếng.

“Ta làm đau ngươi sao?” Minh Hủy lo lắng hỏi.

Thích Thiền lắc đầu: “Không có, chỉ là có chút không quen.”

“Không có chuyện gì, ta sờ nhiều hơn ngươi sẽ quen thôi,” Minh Hủy lại cười vươn tay, nàng sờ làn da Thích Thiền, chỉ cảm thấy trong tay là một khối đậu hủ vừa trắng vừa mềm, nàng còn nhịn không được cúi đầu ngửi ngửi, “A Thiền, ngươi thơm quá a.”

Hô hấp ấm áp phả vào trên da Thích Thiền, có chút ngứa ngáy, nàng không khỏi cười ra tiếng: “Đừng tới đây, rất ngứa.”

Nàng che lại bả vai chui sang suối nước nóng khác tránh thoát.

Minh Hủy làm sao có thể nghe lời, Thích Thiền kêu nàng đừng qua, nàng ngược lại càng phải qua, ôn tuyền vốn dĩ không lớn, tuy rằng Thích Thiền tận khả năng trốn rồi, nhưng nàng không phải là đối thủ của Minh Hủy, chỉ chốc lát sau liền thua trong tay Minh Hủy, cười nước mắt đều tràn ra, hô hấp cũng có chút dồn dập, trong miệng còn xin tha: “Ngươi buông tha ta đi.”

Minh Hủy cũng thở không ra hơi, nhưng thấy khuôn mặt nhỏ củaThích Thiền đỏ tía tai, thở dốc không ngừng, càng thêm muốn khi dễ.