Chương 32

Nàng quẹo hướng bên trái, sân viện cách vách như cũ không khóa, Thích Thiền đẩy cửa ra đi vào, sau đó tìm được gian phòng ngủ quen thuộc, nàng đẩy đẩy cửa phòng, không đẩy ra được. Bất quá này cũng không thể làm khó được Thích Thiền đã có chuẩn bị mà đến , nàng rút trâm bạc trên đầu ra, có quy luật mà cắm vào khe cửa đẩy đẩy, một lát sau, nghe thấy tiếng cửa được mở, Thích Thiền đẩy cửa đi vào, khi nàng mới vừa bước vào trong nháy mắt, nàng cảm thấy bên hông chợt lạnh, có đồ vật lạnh lẽo để ở bụng nàng Thích Thiền sắc mặt không có bất luận vẻ sợ hãi gì, mắt nàng mang theo ý cười: “Điện hạ. “

Tối nay ánh trăng sáng tỏ, cho dù không đốt đèn, Lý Huyền Cẩn cũng có thể thấy rõ người trước mặt, hắn ngẩn ra trong chớp mắt, từ khi cửa viện bị đẩy ra hắn liền phát hiện có người, chỉ hắn không nghĩ người tới thế nhưng sẽ là Thích Thiền. Nhưng hắn suy tư một hồi lại cảm thấy không có ngoài ý muốn chút nào.

“Thích Nhị cô nương, cô cũng biết nếu hiện tại ta kêu lên một tiếng, mọi người đều sẽ biết cô nửa đêm tự tiện xông vào ngoại nam phòng!” Hắn ngữ khí có chút nghiến răng nghiến lợi.

Thích Thiền không tiếp lời hắn, nàng nhìn hắn, ánh mắt rất thâm tình: “Tuy rằng hai ngày trước A Thiền muốn cùng điện hạ nói chuyện nhiều hơn, nhưng lại nghĩ vội giúp điện hạ nên đành phải chịu đựng. Nhưng tối nay nằm ở trên giường, A Thiền nghĩ tới ngày mai đã phải trở về, trong lòng nhớ điện hạ, tiểu nữ muốn đến nhìn điện hạ nhiều một chút.”

Lý Huyền Cẩn cũng không trả lời nàng, hắn rũ mắt, thanh âm lạnh lẽo: “ Cô nếu giờ phút này đi ra ngoài, ta còn có thể lại lần nữa cho cô một cơ hội !”

Thích Thiền tò mò hỏi: “Điện hạ muốn gọi người tới sao? “Nàng khóe môi hơi hơi kiều, “Tiểu nữ không sợ điện hạ gọi người tới, dù sao kêu người tới, tiểu nữ liền nói là điện hạ để cho tiểu nữ lén lút tới gặp mặt.”

“ Cô ……” Lý Huyền Cẩn đôi mắt hơi trừng lớn, hắn đã không biết nói cái gì.

“Nói không chừng tiểu nữ còn có thể trong họa được phúc.” Nàng cười bổ sung, ngữ khí phảng phất còn có chút chờ mong.

Lý Huyền Cẩn trầm hít vào một hơi, hắn cảm thấy kiên nhẫn của bắn đã sớm không còn, hắn không nghĩ lại dùng lạnh nhạt bức Thích Thiền thoái nhượng, nghĩ tới đây ánh mắt hắn trở nên âm trầm: “Thích Nhị cô nương, ta nếu gϊếŧ cô muốn hủy thi diệt tích cực kỳ dễ dàng.” Hắn đâm chuỷ thủ tới phía trước nửa phần cơ hồ có thể xuyên thủng xiêm y của Thích Thiền.

Thích Thiền rũ mắt, bầu trời trăng tròn đầy sao lấp lánh, nàng lập tức thấy rõ chủy thủ để ở bên hông nàng.

Nàng không chút sợ hãi nào, ngược lại tràn ngập hồ nghi: “Điện hạ thật sự bỏ được sao? Bỏ được người một lòng ái mộ người là A Thiền, vì người, thương người?”

Nàng dứt lời, thậm chí còn đi phía trước một bước. Ban đêm lạnh lẽo, Thích Thiền mặc kiện áo choàng màu nho, nàng động một bước này, chủy thủ xuyên qua tiến vào áo choàng nàng, cùng da thịt nàng chỉ cách một lớp áo váy.

Thích Thiền có thể cảm nhận được thanh chuỷ thủ lạnh lẽo, nhưng ánh mắt nàng vẫn là không sợ.

Lý Huyền Cẩn nhìn chằm chằm nàng, bên môi dần dần nổi lên độ công lạnh băng, hắn nắm chặt chủy thủ, dần dần tiến lên phía trước, Thích Thiền cười khanh khách nhìn hắn, cũng không lui lại, tiếp theo trong nháy mắt, mũi dao chạm tới da thịt non mịn của thiếu nữ.

Thần sắc của nàng không có bất luận thay đổi gì, nàng chỉ nghiêm túc mà nhìn hắn, dường như muốn đem hắn ghi tạc trong lòng.

“Ngũ điện hạ, người lớn lên rất đẹp, giống như là hợp lại vì tâm ý A Thiền mà ra, đặc biệt là đôi mắt người.” Nàng cười khanh khách mà nhón chân muốn sờ mặt mày hắn một chút, nhưng theo động tác nàng, chủy thủ tựa hồ lại hướng vài trong một chút.

Lý Huyền Cẩn cũng không lui lại, hắn cách Thích Thiền rất gần, hắn rũ đầu, Thích Thiền nhìn hắn, lông mi nàng nồng đậm như cây quạt nhỏ. Lý Huyền Cẩn lòng bàn tay có điểm lạnh, thanh âm hắn phát ra từ kẽ răng: “Thích Nhị cô nương, cô còn có cha mẹ huynh đệ, cô nếu chết, chẳng lẽ cô có thể nhẫn tâm nhìn bọn họ vì cô mà thương tâm?”

Thích Thiền gật đầu: “Kia điện hạ có thể thu hồi chủy thủ sao?”

Cô lui ra phía sau.” Lý Huyền Cẩn không nhúc nhích.

Thích Thiền lắc đầu cự tuyệt, máu đỏ tươi nhiễm hồng váy áo vàng nhạt của nàng, có hai giọt theo chủy thủ rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh lạch cạch.

Ánh mắt nàng thâm tình mà bướng bỉnh: “Không, tiểu nữ muốn tới gần điện hạ, cho dù là núi đao biển lửa.” Nàng nói xong lời này lại tiến đến gần hắn một chút trong nháy mắt, chủy thủ lại hướng bên trong đâm tới .

Lý Huyền Cẩn tay muốn dùng lực, môi hắn mím thành một đường thẳng tắp, rũ mắt nhìn Thích Thiền, nàng cũng cười ngâm ngâm mà nhìn hắn, trong ánh mắt vẫn là không có chút sợ hãi nào, một lúc lâu sau, hắn xoay đầu, thoáng lui về phía sau nửa bước.

Thanh âm mũi chủy thủ rời khỏi da thịt vang lên.

Thích Thiền vui sướиɠ cười, máu tươi hơi nhiễm hồng làn váy nàng, nàng cũng không quan tâm, đôi mắt hạnh cong lên, lăng lăng mà nhìn Lý Huyền Cẩn.

“Thích Nhị cô nương, cô cần phải trở về.” Lý Huyền Cẩn cầm chủy thủ nhiễm máu lạnh giọng nói.

“Người đây là lo lắng vết thương của tiểu nữ sao?” Thích Thiền vốn thần sắc sung sướиɠ càng che đậy không được, nàng nhìn hắn trong ánh mắt tràn ngập hưng phấn.

“Cô suy nghĩ nhiều rồi!” Lý Huyền Cẩn căm tức nhìn nàng.

Thích Thiền cười cười, phảng phất cũng không tin tưởng lời hắn nói, Lý Huyền Cẩn nắm chặt chủy thủ, hít sâu một hơi, ngồi xuống ghế bành trong phòng khách, mắt lạnh nhìn chằm chằm nàng.

Ánh mắt Thích Thiền dừng ở trên người hắn, ánh trăng xuyên thấu qua song cửa dọi vào, đem trong nhà chiếu sáng hơn nửa, ánh mắt Thích Thiền ở trong phòng nhìn quanh, nàng cầm lấy giá nến đặt trên bàn, móc ra mồi lửa thắp sáng. Nàng bưng giá nến ngồi xuống cạnh Lý Huyền Cẩn, hai người chỉ cách nhau cánh tay lớn là bàn trà nhỏ, Thích Thiền đem giá cắm nến đặt trên bàn trà.

Lý Huyền Cẩn nghiêng đầu nhìn nàng.

Ánh nến sáng ngời, mặt mày thần thái Thích Thiền càng thêm rõ ràng, nàng tay chống đầu, ngữ khí nhu hoà, tựa hồ căn bản không có bị thương: “Điện hạ nói cho tiểu nữ nghe một chút chuyện biên quan đi.”

Lý Huyền Cẩn nhắm mắt lại, ngồi tựa lưng vào ghế, bộ dáng không muốn phản ứng nàng.

Tuy rằng hắn như vậy nhưng cũng không đả kích hứng thú của Thích Thiền, Thích Thiền thấy hắn không nói liền tự mình nói chuyện liền chậm rãi mở miệng nói: “Tiểu nữ đây cấp điện hạ nói chút chuyện thường ngày của tiểu nữ vậy.”

Thích Thiền hồi ức: “Tiểu nữ ngày thường trôi qua quá nhạt nhẽo, mỗi ngày trừ bỏ đọc sách viết chữ, chính là lo liệu việc nhà, xử lý cửa hàng của hồi môn của tiểu nữ.”

Nàng dừng một chút, bổ sung nói: “Mẫu thân tiểu nữ mất sớm, thời điểm tổ mẫu giao cửa hàng của hồi môn cho ta xử lý thời gian qua 6 năm, A Thiền làm lợi nhuận tăng lên nhiều, điện hạ nếu cưới tiểu nữ, A Thiền……”

“Thích Nhị cô nương,” Lý Huyền Cẩn nhắm mắt lại kêu nàng một tiếng, thanh âm có chút nặng, “Ta đã mệt.” Đây là ý tứ muốn đuổi khách.