Chương 33

“Tiểu nữ ngồi đây nhìn điện hạ ngủ, điện hạ ngủ say tiểu nữ sẽ đi.” Thích Thiền vươn tay đỡ đầu duỗi người về phía trước càng thêm tới gần Lý Huyền Cẩn.

Lý Huyền Cẩn bỗng chốc mở mắt ra, hắn bang một tiếng đem chủy thủ trong tay gác lên giá cắm nến, giá cắm nến bên cạnh là nơi duy nhất còn sáng, Thích Thiền có thể thực rõ ràng mà thấy vết máu lớn trên lưỡi dao sắc bén. Thích Thiền quét mắt nhìn chủy thủ, sau đó lại nhẹ nhàng cười, ánh mắt dừng trên mặt hắn, Lý Huyền Cẩn thấy nàng như thế, ánh mắt càng thêm sắc bén.

“Thích Nhị cô nương, cô cứ như vậy mà không biết xấu hổ sao?” Hắn nói từng chữ một đặc biệt rõ ràng.

Thích Thiền sắc mặt hơi đổi, Lý Huyền Cẩn thấy thế, phun ra một ngụm trọc khí, hắn ngồi thẳng thân thể. Nhưng tiếp theo trong nháy mắt, Thích Thiền mặt mày giật giật , lại dùng ánh mắt thâm tình mà tiếp tục nhìn hắn: “ Tiểu nữ biết xấu hổ, chính là nếu không thấy xấu hổ mới có thể ở bên điện hạ, tiểu nữ có thể vì điện hạ mà buông tha mặt mũi.”

Lý Huyền Cẩn: “……”

Thích Thiền còn tò mò hỏi: “Điện hạ cảm động sao?”

Lý Huyền Cẩn khẽ cắn răng, hắn lại một lần nữa nhắm mắt lại, Thích Thiền thấy thế nhẹ nhàng cười, nàng tầm mắt tiếp tục dừng trên mặt Lý Huyền Cẩn, từ mi mắt đến cằm, lại từ dưới cằm đến trán, từng chút từng chút một cẩn thận quan sát, so sánh với vẽ tranh đều nghiêm túc hơn ngàn vạn lần.

Mãi đến bên ngoài truyền đến tiếng gà gáy, Thích Thiền xoay đầu nhìn ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nàng lưu luyến không rời nói: “Điện hạ, đã đến lúc tiểu nữ phải đi.”

Lý Huyền Cẩn không mở mắt không hé răng.

Thích Thiền cười một tiếng, đứng dậy rời đi.

Tiếng bước chân vang lên, sau đó là tiếng mở cửa rồi đóng cửa nhẹ nhàng, cuối cùng tiếng bước chân càng ngày càng yếu, cho đến khi rốt cuộc không nghe thấy nữa. Lý Huyền Cẩn mở mắt ra, trong phòng chỉ còn lại một mình hắn, hắn nhấp nhấp môi, dư quang không cẩn thận thoáng nhìn qua chủy thủ trên bàn, trên chủy thủ vết máu đã đọng lại, màu sắc từ đỏ tươi biến thành đỏ sậm. Hắn ngước mắt hướng ghế Thích Thiền ngồi nhìn xuống, trên ghế sạch sẽ, không có vết máu nào.

***

Thích Thiền tay chân nhẹ nhàng đẩy ra viện môn, trở lại phòng. Hạnh Đường hôm nay biết được tiểu thư nửa đêm muốn ra cửa, căn bản ngủ không an ổn, thật vất vả ngủ lại bừng tỉnh, phát hiện trên giường không có người, Hạnh Đường rốt cuộc ngủ không được.

Giờ phút này nghe được tiếng đẩy cửa vang lên, nàng chạy nhanh qua, Thích Thiền đóng cửa lại nàng đã châm tốt đèn ra nghênh đón: “Tiểu thư, người……”

Nói được một nửa, Thích Thiền cởϊ áσ choàng, Hạnh Đường nhìn thấy vệt máu tươi nhiễm hồng vạt váy vàng nhạt, nhất thời sắc mặt nàng đại biến.

“Một chút tiểu thương, không cần lộ ra.” Thích Thiền thấp giọng nói, “Đi vào trong rương lấy chút kim sang dược ra đây.”

Hạnh Đường lấy lại tinh thần, đi cầm dược, Thích Thiền cởi xiêm y, cẩn thận quan sát miệng vết thương, Lý Huyền Cẩn đâm cũng không quá nghiêm trọng, ít nhất cũng không làm nội tạng nàng bị thương. Hạnh Đường đổ nước ấm giúp Thích Thiền chỗ rửa sạch miệng vết thương, khi thượng dược Thích Thiền nhịn không khỏi tê thanh, tuy không phải trọng thương, nhưng miệng vết thương này cũng không phải loại tiểu thương như chỉ trầy da đổ máu.

Hạnh Đường nghe được một tiếng này, nàng nhịn không được ngước mắt lên hỏi: “ Tiểu thư, đây là Ngũ điện hạ……”

Thích Thiền không phủ nhận, Hạnh Đường lập tức minh bạch, nàng nhíu mày nói, “Ngũ điện hạ không khỏi quá nhẫn tâm đi.”

Thích Thiền lắc đầu: “Như vậy mới tốt.”

Hạnh Đường nghe được lời này, động tác thoa dược dừng lại trong nháy mắt.

Thích Thiền cong môi: “Hắn đối ta lạnh nhạt , thuyết minh hắn cũng sẽ đối nữ nhân khác lạnh nhạt, nam nhân như vậy mới không dễ dàng thay lòng đổi dạ.” Còn nữa, nàng chính là có điểm thích Lý Huyền Cẩn, thích hắn chính trực, hắn đại nghĩa, hắn lạnh nhạt. Huống chi tương lai hắn còn là hoàng đế, chẳng sợ nàng cuối cùng không thể hoàn toàn có được hắn, chỉ cần hắn để tâm vài phần, An Vương cùng Thái Tử cũng không thể cưỡng bách nàng nữa, nói ngắn lại, hắn chỉ cần để mắt nàng vài phần, đời này nàng đều có thể trôi qua thuận lợi. Đây là một việc kinh doanh mạo hiểm rất lớn, nhưng tiền lời cũng cực lớn.

“Nhưng……” Hạnh Đường buông dược,giúp Thích Thiền quấn băng gạc quanh bụng, “Nếu Ngũ điện hạ vẫn luôn không thích……Tiểu thư, người làm sao? “

Thích Thiền trầm mặc một hồi, “Ta đây càng phải nỗ lực.” Ít nhất sẽ không hối hận giống trong mộng đời trước, hối hận chính mình an phận thủ thường, hối hận nàng để mặc cho số phận.

Hạnh Đường mím môi, cảm giác nàng không có khả năng thuyết phục tiểu thư nhà mình. Nói thật, nàng cảm thấy mấy tháng này tiểu thư biến hóa có chút lớn, gần nhất những việc này, nàng cảm thấy không giống như việc tiểu thư có thể làm được, trước kia tiểu thư sẽ không có lá gan lớn như vậy, nhưng nàng cẩn thận nghĩ lại một chút, giống như là việc tiểu thư có thể làm được.

Nghĩ không được Hạnh Đường dứt khoát không nghĩ, nàng nhìn bụng bên trái Thích Thiền, ưu sầu nói: “Tiểu thư qua mấy l canh giờ phải xuống núi, người có thể đi được không?” Xuống núi phải đi đường bằng hai chân, khẳng định sẽ ảnh hưởng tới miệng vết thương.

“Đương nhiên có thể đi.” Thấy Hạnh Đường mặt đầy lo lắng, Thích Thiền nhéo nhéo mặt bánh bao của nàng ấy, “Ngươi cứ yên tâm đi, thời gian không còn sớm, chúng ta ngủ thêm một lát . “

Sau khi mặt trời mọc, mọi người mới bắt đầu xuất phát xuống núi, Thích Thiền khí sắc không có chút nào không đúng, làn da hồng nhuận, mặt mày mang ý cười, nhưng Hạnh Đường có chút lo lắng, bởi vì đây là dùng son phấn hóa trang.

Bất quá mọi người vẫn chưa nhìn ra không ổn, đương nhiên, Thích Thiền cũng chưa biểu hiện ra ngoài không ổn, chỉ trừ bỏ hứng thú ít đi một chút, một đường không nói gì.

Đường núi đi hơn một canh giờ, mọi người dừng trên một khối trên đất trống nghỉ ngơi, Thích Thiền ngồi trên tảng đá, ánh mắt nàng nhìn nơi Lý Huyền Cẩn đang đứng, Lý Huyền Cẩn tựa hồ không phát hiện nàng đang nhìn hắn, mặt vẫn luôn nhìn sang hướng khác.

Thích Thiền lại cong môi, Lý Huyền Cẩn đối với ánh mắt người rất mẫn cảm, nàng lại nhìn trắng trợn như vậy, hắn lại giống như không chú ý, chỉ có thể thuyết minh hắn cố tình bỏ qua.

Cẩn thận suy nghĩ, Thích Thiền kỳ thật không cảm thấy xác xuất thành công của nàng thấp, Lý Huyền Cẩn là dạng người gì, mẫu thân hắn từng là đương kim sủng phi, nhưng bởi vì phạm vào tội chọc bệ hạ không vui, sớm buồn bực mà chết. Hắn không có mẫu thân thân sinh, trước tiên ở dưới gối Thái Hậu dưỡng qua một hai năm, sau bị ghi dưới danh nghĩa Hoàng Hậu, nhưng Hoàng Hậu đã có thân sinh Thái Tử là hoàng tộc cảm tình vốn là đạm mạc.

Hắn trọng tình, nhưng hắn chưa từng có được tình cảm nóng bỏng không màng tất cả. Nàng giống thiêu thân lao đầu vào lửa nhào tới hướng hắn nói thích hắn, cho dù hắn sẽ hoài nghi thật giả, lại cũng sẽ dụ dỗ hắn trầm luân.

Sau khi xuống núi Mai Sơn, hồi hoàng trang chính là ngồi xe ngựa. Hơn hai canh giờ sau, xe ngựa dừng lại trước cửa hoàng trang.

Hoàng trang diện tích rộng lớn, Lý Tử Lăng đoán rằng hai ngày sau bọn họ hẳn là sẽ từ Mai Sơn trở về, tuy rằng để nô bộc chú ý thông truyền, nhưng chờ tin tức truyền tới chỗ hắn, hắn trực tiếp đi cửa nghênh người khẳng định không kịp. Hắn liền lập tức đi thẳng tới lối vào sân viện Thích Thiền và mọi người.