Chương 47: Giấu bao lâu?

Hôm nay là sinh nhật của Diệp Thanh, từ sáng sớm Tô Lạn đã gọi điện tới chúc mừng, nghe Bạch Mân nói, hôm nay ngoài ăn mừng sinh nhật của Diệp Thanh, nhân tiện xem như đón gió ăn mừng Cố Tư Nguyên đã trở về.

Cố Tư Nguyên đã xuất ngoại nhiều năm, ngày hôm qua phong trần mệt mỏi xuất hiện ở trước cửa nhà cô, vẫn làm cho cô hơi bất ngờ một chút. Hai người nói cho nhau nghe tình hình gần đây và nói chuyện một lúc lâu, Cố Tư Nguyên nhìn Tô Lạn, ánh mắt xen lẫn sự kiên định và lộ ra một chút ý tứ không rõ, anh ta nói:

"Lần này trở về, mình sẽ không đi nữa, Tô Lạn, mình thật sự, không rời đi nữa."

......

Vì muốn ôn lại những kỷ niệm xưa, Diệp Thanh hẹn bọn họ ăn cơm ở chỗ cũ.

Bốn người Diệp Thanh, Bạch Mân, Cố Tư Nguyên, còn Dịch Tu Văn nói sẽ tới muộn một chút.

"Ai chà, hiện tại không còn dáng vẻ bại hoại xấu xa, mình tý nữa không nhận ra được." Diệp Thanh nhìn quét từ đầu xuống chân Cố Tư Nguyên, giơ tay đấm lên vai trái anh ta.

Cố Tư Nguyên trừng mắt nói lại: "Nói đùa gì thế, trước kia đi học mình đẹp trai hơn cậu nhiều"

"Cái này thì tôi có thể làm chứng." Bạch Mân bên cạnh phụ hoạ theo.

Ba người ồn ào trêu nghẹo một nhau một lúc, giống như rất nhiều năm trước đây.

Đồ ăn vừa được đưa lên, lúc này Dịch Tu Văn mới đẩy cửa bước vào.

"Ha, giỏi nhỉ, ngửi thấy mùi đồ ăn thì đến luôn." Diệp Thanh nói, kéo ghế bên cạnh ra bảo anh ngồi xuống.

Cố Tư Nguyên nhìn anh một cái, không nói gì.

Dịch Tu Văn cũng không mở miệng, cởϊ áσ khoác đưa cho phục vụ, sau đó ngồi xuống.

"Sao lại lâu vậy? có việc gì gấp à?" Diệp Thanh rút bao thuốc đưa qua cho anh.

Anh cầm lấy một điếu, lấy bật lửa ra châm thuốc, trả lời: "Trong nhà có chút việc."

Cố Tư Nguyên cười cong cong khóe miệng: "Rốt cuộc cũng sắp kết hôn, nhiều chuyện là đúng rồi." Anh ta xua xua tay với Diệp Thanh :"Không hút".

"Sao lại không?" Diệp Thanh nhíu mày hỏi.

Anh ta nhìn về phía Dịch Tu Văn ở đối diện, nói: "Cai."

"Ái chà chà, cai hả, cai được cả thuốc lá, cũng tốt đấy" Vừa nói xong lại rít một hơi thuốc thật sâu:

"Cậu không phải nói hôm nay mới trở về sao? muốn đi đón cậu, thế mà hôm qua đã trở về. Hôm qua đi đâu, sao không gặp bọn tôi trước?"

Cố Tư Nguyên cầm lấy ly , trong ly không phải rượu bên trong có hai lát chanh:

"Ngày hôm qua... đi tìm Tô Lạn trước."

Trên ghế lô, không khí bỗng dưng trầm mặc xuống, Dịch Tu Văn đặt tay xuống bàn, nheo lại đôi mắt nhìn anh ta.

Vẫn là do Diệp Thanh lên tiếng đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này :

"Tô Lạn hả, cái đồ chết tiệt đó gọi còn không tới, bảo là bận việc." Anh ta cầm lấy chiếc đũa gắp thức ăn: "Đồ ăn đều sắp nguội rồi, còn chờ gì nữa, ăn nhanh đi."

"Bận cái gì, cô ấy không tới, nhìn thấy người nào đó lại phiền lòng." Bạch Mân đột nhiên mở miệng, như là nói bâng quơ vào không khí.

Diệp Thanh quay đầu nhìn cô: "Đừng nói linh tinh."

"Như thế nào là nói linh tinh, chẳng lẽ..."

"Được rồi!" Bạch Mân còn đang định nói tiếp, bị Diệp Thanh lên giọng lạnh lùng đánh gãy.

Bạch Mân bỗng dưng bị mắng hoảng sợ, sau đó tức giận bốc lên xoay người đứng dậy đi ra khỏi ghế lô.

Diệp Thanh đưa người dựa vào lưng ghế, sắc mặt cũng không được tốt.

"Không đuổi theo?" Cố Tư Nguyên hỏi anh ta.

"Kệ cô ấy"

Lần này, Diệp Thanh cũng không có tâm tư mà khuấy động bầu không khí nữa.

Một bàn thức ăn, vừa bưng lên cũng chưa ai động đũa.

Ba người đều có tâm sự, không còn bộ dáng vô tư, tự nhiên nhẹ nhàng như những năm trước.

"Lần này trở về, không đi nữa." Cố Tư Nguyên ngón tay nhẹ gõ gõ mặt bàn, đột nhiên nói: "Chuẩn bị tiếp nhận công việc trong nhà, còn ... muốn tính đến hạnh phúc của mình sau này."

Diệp Thanh nghe được lời này run run giọng nói: "Nghe lời này là có gì đó rồi, mau nói cùng hai anh xem nào."

"Không có gì đó, trong lòng tớ vẫn luôn có người, hai cậu đều rõ ràng."

Dịch Tu Văn đưa mắt lên, hai mắt đối diện nhìn thẳng vào nhau, Diệp Thanh cũng sửng sốt.

"Hiện tại, cô ấy độc thân mình cũng độc thân, mình muốn tranh thủ một chút.....A Văn."

Cố Tư Nguyên gọi tên anh:"Cậu nói đi?"

Dịch Tu Văn đem điếu thuốc dụi tắt, anh nói: "Cậu..... không có cơ hội."

Câu này anh đã nói vào mười năm trước.

"Có hay không có cơ hội mình không biết, nhưng vẫn muốn thử một lần, không thể giống như hồi còn đi học, cậu xem, cô ấy vẫn đáng thương như vậy...hiện tại mọi người đều có cuộc sống riêng, trước tiên mình chỉ có thể chúc cậu--tân hôn vui vẻ"

"Tư Nguyên..." Diệp Thanh không nhịn được lên tiếng.

Cố Tư Nguyên cười một cái, đứng lên.

"Sinh nhật vui vẻ Diệp Thanh, nhưng xem ra bữa cơm này mình cũng không ăn được nữa, đi trước".

Diệp Thanh đưa tay lên xoa xoa giữa chân mày, thở dài, nhìn sang người ngồi bên cạnh:

"Hay là nói chuyện này ra cho bọn họ rõ ràng đi?"

"Không được." Dịch Tu Văn nói "Nhỡ đâu Tô Lạn biết thì làm sao bây giờ?"

"Cậu tính giấu cô ấy bao lâu?" Diệp Thanh lại hỏi.

Giấu bao lâu?

Anh đột nhiên mất hết sực lực dựa về phía sau:

"Càng lâu càng tốt, tốt nhất, cả đời cũng đừng để cho cô ấy biết."