Chương 48: Ngoài ý muốn

Trong trường học hiện nay đang có tin đồn gần đây nhất: Cô giáo "Mỹ nữ Tô Lạn" đã có bạn trai là soái ca, mỗi ngày đúng giờ ở cổng trường đợi người đưa đi đón về.

Tô Lạn ngồi bên ghế phụ trên xe Cố Tư Nguyên, trong lòng không biết mở lời như thế nào để nói với anh ta. Tâm tư của anh cô tất nhiên đã biết rõ, nhưng Tô Lạn cũng rõ ràng tâm tư của chính mình.

"Hôm nay đừng về nhà ăn cơm, phía trước ở trên núi có một nhà hàng Nhật Bản mới khai trương, chúng ta lên ăn thử, được không?"

Đến đèn đỏ, Cố Tư Nguyên dừng xe lại quay sang nhìn cô hỏi.

"A? Ừm, được." Có lẽ bữa cơm này cô sẽ nói rõ ràng với anh. Anh ta cười một tiếng:

"Đang nghĩ gì vậy?"

"Thật ra cậu không cần phải đưa đón mình tới trường mỗi ngày..." Tô Lạn nói.

Cố Tư Nguyên không lên tiếng, đèn xanh sáng lên, khởi động xe tiếp tục lên đường, một lát sau anh đột nhiên mở miệng: "Tô Lạn, mình chỉ muốn, mỗi ngày có thể gặp...."

"Cẩn thận!" Tô Lạn kinh hãi thét lên một tiếng.

Xe của họ chạy tới ngã tư, từ bên phải có một chiếc xe con màu trắng, hướng đó bây giờ rõ ràng đang là đèn đỏ, nhưng nó lại chạy như bay tốc độ không hề giảm, mang theo âm thanh gầm rú lao tới phía xe của hai người. Tiếng va chạm rất lớn, Tô Lạn chỉ cảm thấy bên cánh tay đau đớn, trước mắt tối sầm, mất đi tri giác.

──────

Trên đường lên núi đang xảy ra tai nạn xe cộ, một chiếc xe con màu trắng không làm chủ được tốc độ, đâm thẳng vào dàn xe đang di chuyển, sau đó đâm vào vài chiếc xe hơi màu đen, làm ba người chết, năm người bị thương, tài xế chiếc xe con gây tai nạn tử vong tại chỗ. Tại cửa bệnh viện, một vài chiếc xe cứu thương đang nối đuôi nhau chạy tới.

"Hiện tại đây là những người bị chiếc xe con gây tại nạn đâm vào, người bị thương đưa tới trước là một nam một nữ, bệnh nhân nữ bị thương có vẻ nghiêm trọng hơn, không rõ vết thương, theo phán đoán là tay phải và chân phải khả năng bị gãy xương, phần đầu không rõ có bị thương không, người bệnh đã hôn mê, không có ý thức. Bệnh nhân nam cánh tay phải bị gãy, não chấn động, có chút ý thức. Còn nữa, bệnh nhân nam đã liên hệ với người thân, đang trên đường tới, bệnh nhân nữ không thể liên hệ được với người thân hay bạn bè..."

Trần Giới cau mày vẻ mặt nghiêm trọng, chân bước nhanh ra phía cửa, trợ lý bên cạnh đang báo cáo tình hình tai nạn vừa xảy ra.

Xe cứu thương dừng lại ở trước cửa bệnh viện, trợ lý nói thương thế cô gái nghiêm trọng hơn ở xe phía sau, mấy bác sĩ đẩy cáng cấp cứu qua bên người anh, Trần Giới liếc vội vàng qua, sững sờ tại chỗ.

Gần đây Cố Tư Nguyên thường xuyên xuất hiện bên cạnh Tô Lạn, Trần Giới cùng anh ta gặp nhau vài lần, cũng đã nghe Tô Lạn nói qua anh ta là ai, mặc dù trên mặt dính vài vệt máu, nhưng Trần Giới vẫn có thể nhận ra.

Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một dự cảm xấu.

Anh ta chạy nhanh về phía xe cấp cứu đằng sau, quả nhiên thấy được Tô Lạn mặt đang trắng bệch như tờ giấy, đang hôn mê.

"Anh quen cô ấy à?" Trợ lý bác sĩ bỗng dưng hỏi anh ta.

"Chuẩn bị phòng phẫu thuật, đi chuẩn bị nhanh lên."

"Nhưng cần phải có..." Nói còn chưa dứt lời Trần Giới đã đánh gãy.

"Tôi sẽ liên hệ, nhanh lên!"

......

Tại cửa phòng giải phẫu, Trần Giới cầm di động của Tô Lạn, anh ta tìm được một dãy số không có ghi chú, chỉ có duy nhất một số này không có tên, hơi do dự.

Anh ta không biết làm vậy có đúng hay không.

"Cổ phần thu mua đã hoàn thành 80%, hiện tại Chủ tịch cùng ông Sở nắm giữ đang ngang nhau, còn dư lại ..."

Trợ lý đang báo cáo công việc, chuông điện thoại vang lên, vốn dĩ không thể nghe, nhưng Dịch Tu Văn nâng tay lên ý bảo trợ lý dừng lại.

Hai chữ hiện trên màn hình làm ngực anh nghẽn lại.

"Alo"

"Dịch Tu Văn phải không, tôi là Trần Giới, lần trước ở trung tâm mua sắm đồ gia dụng đã gặp nhau."

Đây là một giọng nam xa lạ, anh nhớ lần đó nhìn thấy anh ta, đôi mắt trầm xuống giọng thêm lạnh lùng:

"Có chuyện gì?"

"Tô Lạn vừa bị tai nạn xe, đang ở bệnh viện, yêu cầu..."

Chưa bao giờ gặp qua bộ dáng của sếp mình như vậy, con người làm gì cũng thành thạo trầm ổn nhưng bây giờ đang lộ ra vẻ mặt hoang mang, sợ hãi, bước chân rối loạn.

Khi chạy tới cửa phòng phẫu thuật, bác sĩ y tá bên trong đã chuẩn bị xong, Trần Giới nâng tay nhìn đồng hồ, không nghĩ anh bay tới nhanh như vậy.

Anh ta đưa mấy tờ đơn cho anh ký tên, không nhịn được đánh giá người đàn ông này - người Tô Lạn yêu tận tâm khảm. Hơi thở Dịch Tu Văn rối loạn, không nhìn ra biểu tình lúc này, thế nhưng, Trần Giới kinh ngạc phát hiện ra bàn tay cầm bút của anh đang run rẩy.

Anh ta khe khẽ thở dài, xem ra anh cũng rất lo lắng.

Trần Giới tiếp nhận tờ đơn bảo đảm tử vong, không định nói gì, xoay người vừa đi thì dừng lại. Anh ta quay lại nói với anh:

"Vừa mới chụp CT toàn thân cho cô ấy, rất nghiêm trọng, nhưng may lúc đó túi hơi bắn ra kịp thời, vết thương chủ yếu ở trên đùi, không ảnh hưởng tới nội tạng"

Dịch Tu Văn nuốt nước miếng, tưởng rằng anh sẽ nói câu làm ơn, hay cảm ơn, nhưng một câu cũng không thể nói nên lời, cổ họng bị nghẽn lại, như mất đi sức lực.

Thời gian giải phẫu đã qua lâu, từ lúc hoàng hôn tới khi trời tối hẳn, người đi qua đi lại bệnh viện ngày càng ít. Đèn đỏ trong phòng vừa tắt, Trần Giới đi ra, trông có chút mệt mỏi dừng lại trước mặt Dịch Tu Văn, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Không nguy hiểm tới tính mạng, giải phẫu thành công, nhưng là..."

Trong lòng Dịch Tu Văn treo lơ lửng đang hạ xuống, đang cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng vì hai chữ cuối cùng lại treo lên khẩn trương.

"Nhưng là...tay phải bị thương tương đối nghiêm trọng, không chỉ ở xương, còn tổn thương cả dây thần kinh, có thể ảnh hưởng đến sau này, tôi nói là ...có thể, nhưng cụ thể vẫn phải xem cô ấy hồi phục như thế nào, anh cũng biết Tô Lạn đang làm nghề gì, tôi sợ cô ấy..."

"Người không có việc gì là được, trước tiên đừng nói việc này ra cho cô ấy biết"

Trần Giới nhìn anh trầm mặc một lát nói:

"Được"

"Còn anh bạn Cố Tư Nguyên, cũng bị thương không nhẹ, não hơi chấn động, nhưng hiện tại đã đưa trở lại phòng bệnh, có thể đi xem anh ta trước, Tô Lạn phải ở đây theo dõi, tới lúc chuyển qua phòng bệnh sẽ thông báo cho cậu."

Dịch Tu Văn nhìn anh ta nói "Cảm ơn"

Trần Giới hích một tiếng: "Tôi không phải vì cậu, là vì Tô Lạn."

////////

Tác giả: Đề cập tới y học tất cả đều lạ tự biên tự diễn, vì phục vụ cốt truyện, chớ nghiên cứu.

Làm sao bây giờ, tôi thích chuyện cẩu huyết.

Lại lần nữa tránh nóng, đây là hiện thực của truyện cẩu huyết, không thích thể loại này thì rời đi.

( Tôi thật sự sợ bị người mắng ha ha ha ha )