Chương 79: Cho em thời gian

Trong một đêm, dư luận bỗng nhiên thay đổi phương hướng.

Nửa đêm, Dịch Thị đăng một cái hợp đồng, mặt trên bày ra giao dịch liên hôn giữa Dịch gia và Lăng gia, phơi bày rõ ràng rành mạch lí do của cuộc hôn nhân thương mại, mặt khác lại chứng minh mấy năm nay Lăng gia đã làm những việc gì để đi lên. Ngay lập tức, Lăng thị chuẩn bị đối mặt với nhiều tranh cãi cùng những án kiện tụng vì làm ăn phi pháp.

Tô Lạn đang ngồi chờ hâm nóng bữa sáng mà Dịch Tu Văn đã chuẩn bị trước khi đi làm, tay lướt di động xem tin tức, nghĩ thầm anh ra tay thật nhanh. Hôm qua cô không dám ấn mở xem bình luận, phần lớn đều nói hai người họ xứng đôi, cho nên hôm qua tâm tình vẫn tốt như vậy. Ăn xong rồi rửa chén bát, tay chưa kịp lau khô thì nghe thấy tiếng chuông cửa, nếu sáng sớm mà có người ấn chuông thì chỉ có Trần Giới, cô tuỳ ý xoa xoa hai tay rồi chạy ra mở cửa.

Người đứng ngoài cửa, là người mà Tô Lạn không nghĩ tới.

────────────

Đây là lần thứ hai Dịch Tu Văn nhận được điện thoại của Trần Giới.

Cảm giác lo lắng và sợ hãi lại xuất hiện, sau đó một đoạn thời gian dài, anh đều cảm thấy Trần Giới đều mang lại nhiều hoặc ít vận đen đủi. Đây là chuyện ngoài lề.

Anh dừng mọi công việc chạy đến bệnh viện, Tô Lạn nằm trên giường bệnh đang ngủ, sắc mặt tái nhợt.

"Giữa trưa hôm nay cô ấy gõ cửa nhà tôi, nói rằng Lăng An tìm mình, còn nói chuyện của mẹ cậu.."

"Cô ấy rất khó khăn tiếp thu sự thật này, ngồi ngốc ở nhà tôi một lúc lâu, không nói một câu, tôi nhìn cũng thấy khó chịu, aizzz....sau đó lại nhận một cuộc điện thoại, hình như Tô Tuyết Mai đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đứng dậy chuẩn bị đi, có thể do đứng dậy đột ngột nên ngã xuống."

"Cô ấy mang thai." Trần Giới quay đầu nhìn chằm chằm anh.

L*иg ngực Dịch Tu Văn nghẽn lại.

"Bác sĩ nói đây là thời điểm mới thụ thai nên không ổn định, lại bị kí©h thí©ɧ nên cảm xúc dao động quá lớn dẫn tới hôn mê bất tỉnh, cũng may, cái thai không có việc gì, về sau cần phải chú ý hơn".

***

Thời gian Tô Lạn tỉnh lại, vừa kết thúc một ngày, bóng đêm đã dần buông xuống.

Mông lung mở mắt ra chỉ cảm thấy mất hết sức lực, những chuyện cô đã nghe trước khi ngất đi kéo nhau mà tới, ngực nhói lên đau đớn. Sau đó dần trở lại bình thường, trong phòng bệnh yên tĩnh ấm áp, trước mắt hình ảnh trở nên rõ ràng, cô thấy Dịch Tu Văn đang nắm tay mình ngồi ở bên giường, mặt mày suy tư buồn bã.

Cô còn chưa kịp nghĩ nói gì, môi Dịch Tu Văn khẽ mở, anh nói:

"Tô Tô, chúng ta đã có em bé."

Cái gì? em bé?

Tô Lạn ngây ngốc nhìn anh, giơ tay chậm rãi phủ lên bụng mình, cô thật sự thấy bất ngờ. Tính toán thời gian đã gần hai tháng không thấy kinh nguyệt, nhưng thời gian luôn không chuẩn lắm, từ trước tới nay đều là Dịch Tu Văn nhớ giúp cô. Anh dạo này bận quá nên quên mất việc này, hôm qua chắc đã nhận ra cái gì, khó trách nói hôm nay muốn về sớm cùng cô tới bệnh viện.

Mấy ngày gần đây, tâm tư của Tô Lạn đều thuận theo tự nhiên, không có suy nghĩ tới khi nào tiến vào giai đoạn tiếp theo cùng với Dịch Tu Văn, lại nói đến, nếu có con cùng với anh suy đi nghĩ lại đều cảm thấy thật hạnh phúc, nhưng bây giờ lại xuất hiện vấn đề ở điểm mấu chốt.

Đôi khi Tô Lạn rất hận số phận mình, khi cô đã đi đến được thời gian hạnh phúc đều phát sinh những sự việc không hay, vui vẻ cùng khổ sở, nên khóc hay cười cũng không biết, cô thật sự thấy không tốt chút nào.

Trần Giới đi trực ca tối lướt qua thăm cô một lần, không ở lại bao lâu thì vội vàng rời đi, để lại nhiều thời gian cho hai người. Tô Lạn không có vấn đề gì lớn, truyền xong một bịch dinh dưỡng thì được về nhà, Dịch Tu Văn đi mua chút thức ăn nhẹ mang về.

Trong phòng bệnh quá yên tĩnh, Tô Lạn mở TV, nếu không cô cũng chẳng biết nhìn đi đâu. Đã biết được chuyện đó, cô không biết đối mặt với Dịch Tu Văn như thế nào. Không muốn ăn uống gì, Tô Lạn chỉ ăn được một ít, Dịch Tu Văn cũng vậy. Trước khi xuất viện, Dịch Tu Văn đi gặp bác sĩ để tìm hiểu tình hình, Tô Lạn ngồi trong xe chờ anh, nhưng chỉ mới qua mười phút, trong xe đã không còn ai.

Dịch Tu Văn ngồi một mình ở ghế sau nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chiếc di động lẻ loi nằm ở một bên màn hình đang sáng lên, một màu đen trong xe tản ra tia sáng.

Anh ấn nút mở cửa sổ xe cho thoáng khí, ánh đèn đêm rực rỡ, thành phố về đêm vẫn náo nhiệt, nhưng trong đó không có anh, anh ngồi lặng lẽ trong bóng tối như người không có nơi nương tựa, không tìm thấy phương hướng, mê man giống như dã quỷ.

Mấy chữ trên di động vừa sáng lên màn hình lại tối sầm, trên màn hình hiện bốn chữ ──

【 cho em thời gian. 】