Chương 4.1: Mờ ám

“Ba, mẹ ——” Hách Gia vào nhà, đem trái cây đưa cho người hầu đang đứng một bên chào đón, “Chú nhỏ cũng ở nhà a.”

“Ân.” Trên sô pha Trình Trác thực đạm lên tiếng, nhưng thật ra ba Trình thấy hai người tới rồi, tắt TV đứng dậy thúc giục mẹ Trình đang ngồi một bên đi ăn cơm.

Cơm chiều là mẹ Trình tự xuống bếp nấu.

Trên bàn có món nấm xào không biết tên là gì, Hách Gia ăn thấy không tồi, liền mượn cơ hội khen trù nghệ của mẹ Trình.

Trình mẫu chỉ nói đó là nấm gan bò, là dì hai Trình Nặc từ Vân Nam gửi lại đây, sau đó không biết nói như thế nào liền nói đến đứa cháu gái đầu tiên của dì hai Trình Nặc.

Là đứa nhỏ hơn hai tuổi nghe nói có thể nhảy, đúng là độ tuổi đáng yêu.

Mẹ Trình lộ vẻ hâm mộ, rồi lại nhìn Hách Gia, “Đúng rồi, Gia Gia con cùng Trình Nặc kết hôn cũng hơn hai năm đi?”

Đúng vậy, bất giác liền đã hơn hai năm rồi.

Hách Gia trên mặt ha hả cười phụ họa, trong lòng thầm than “Lại tới nữa”, Trình Nặc cười tiến đến bên tai: “Vỗ mông ngựa đến trên chân ngựa đi?”

Tính ra thì Trình Nặc so với Hách Gia lớn hơn một tuổi, tháng ba năm nay mới vừa tròn 27.

Ở độ tuổi này vẫn còn trẻ, kỳ thật hoàn toàn không cần sốt ruột vấn đề con cái, nhưng người của thế hệ trước cũng không nghĩ như vậy.

Mẹ Trình vẫn luôn ngóng trông sớm chút được ôm cháu nội.

Bà mỗi lần nói về con cái nhà ai là kỳ thật cũng là mượn cơ hội thúc giục Hách Gia cùng Trình Nặc, nhưng phần lớn thời điểm mới vừa khởi đầu đã bị Trình Nặc đánh trống lảng qua chuyện khác.

Ở điểm này, Hách Gia vẫn là thực cảm kích Trình Nặc.

Kỳ thật mới kết hôn, thái độ Trình Nặc đối với chuyện con cái vẫn luôn là thuận theo tự nhiên, có liền sinh, hắn dù sao cũng nuôi được.

Nhưng Hách Gia không nghĩ muốn có con, vì thế sau đó mỗi lần ba Trình mẹ Trình nói về vấn đề này thì Trình Nặc liền nói thẳng là hắn còn chưa nghĩ muốn có con.

Nói công việc bận, nói trẻ con đều là nhà người khác nhìn đáng yêu, rồi lại nói còn muốn tiêu dao mấy năm nữa.

Hắn cũng không đề cập tới chuyện Hách Gia không muốn sinh, chỉ đem vấn đề đều ôm ở trên người, nhưng sinh con thì bụng lớn lên ở trên người Hách Gia, Hách Gia nếu muốn, thì sẽ có biện pháp.

Mẹ Trình như thế nào không biết mấy cái tâm tư nhỏ đó của Trình Nặc: Nó bất quá chính là sợ bà cùng ba nó đi là phiền vợ nó thôi.

“Đúng rồi, nói đến dì hai, lần trước dì ấy nhờ con mua đồ cho dì, dì đã nhận được chưa ạ?” Trình Nặc chuyển đề tài.

Về sau, mẹ Trình mấy phen muốn nhắc lại đều bị Trình Nặc đánh gãy, cuối cùng cũng không hề ám chỉ, nhưng trên mặt ẩn ẩn có chút không cao hứng.

Vì thế sau bữa cơm chiều, Trình Nặc lại vội vàng thu xếp tàn cục, dỗ cho mẹ Trình vui vẻ.

Sở thích của mẹ Trình cũng không nhiều lắm, ngày thường không có việc gì liền thích xoa xoa mạt chược.

Trình Nặc để bảo mẫu hỗ trợ dọn xong bài, ba Trình, mẹ Trình, Trình Trác, Hách Gia bốn người tự chiếm bốn phương, bắt đầu đánh mạt chược.

Hách Gia ngày thường không thể nào chơi cái này, hơn nữa cô cũng không thích chơi bài, Trình Nặc ngồi bên cạnh cô giúp cô xem bài.

Không chơi được mấy ván, thì điện thoại di động hắn để ở trên bàn vang lên.

Tiểu Chu.

Màn hình di động Trình Nặc sáng lên hiển thị như vậy, xem ghi chú kia, rất giống là cấp dưới linh tinh.

“Uy ——” Trình Nặc nhận điện thoại, tự động mạt chược cơ chính tẩy bài, rối tinh rối mù, hắn vì thế cùng Hách Gia nói: “Anh ra bên ngoài nghe điện thoại.”

Hách Gia dùng dư quang nhìn hắn một đường hướng sân phơi bên cạnh đi ra ngoài, không thấy hắn có lời nói cử chỉ hay có bất luận cái gì khác thường, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ lại làm cô cảm giác cuộc điện thoại kia không đơn giản như vậy.

“Gia Gia con đây là đã nghe bài, hay vẫn là đánh đại?” Một vòng mới, mẹ Trình bỗng nhiên lên tiếng.

Hách Gia phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện chính mình bất giác đã đánh ra bài mà vài sắp xếp trước không nên đánh ra.

Đối diện Trình Trác ngẩng đầu nhìn cô một cái.

“Xem con… Vừa định điểm sự, bài này đều ngắt lời.” Hách Gia cười cười, tùy tiện tìm cái lý do qua loa lấy lệ cho sự xuất thần của chính mình.

Editor: Mình không hiểu mạt chược lắm nên mình không biết edit mấy câu về mạt chược vì thế mình để theo bản gốc lun ạ.