Chương 5: Nghiệp quật

Cách sự kiện trưởng môn nhận đồ đệ đã qua nửa tháng, từ đây đệ tử ngoại môn phái Thanh Thành đều rút ra một kết luận. Chỉ cần tìm được hạnh ngộ, võ công đại tiến sánh ngang hàng các đệ tử trọng điểm, tương lai tiền đồ nhất định tươi sáng.

Phải nói tiềm lực con người đúng là khủng khϊếp, hạnh ngộ bí ẩn vô ngần có duyên chưa chắc gặp được, thế nhưng hết lần này tới lần khác bên vách núi một số đệ tử gặp được cao nhân, may mắn lãnh hội chữ “ Hư” trong “Hư Ảnh” kiếm kỹ tinh tiến không phải là chuyện khó khăn.

Lại nói đến “ Hư Ảnh kiếm” ảo diệu khó lườn, cùng một bộ kiếm pháp mười người luyện lại có đến mười lăm kiếm chiêu khác nhau được hình thành, tất cả tùy vào khả năng lãnh hội của mỏi người. Dù là thế nào tính “ Hư” trong kiếm pháp càng cao thì kiếm chiêu đó càng lợi hại, không cần biết nội công đối thủ mạnh đến đâu, rơi vào hư ảo không thể nhận ra mục tiêu há có thể tung chiêu.

Chuyện kể rằng nửa tháng trước một đệ tử ngoại môn say mê luyện tập quên mất thời gian mãi ở nơi rừng núi, đến khi nhận ra đã là nữa đêm mây đen không trăng gió lạnh cắt da, hắn đành phải tìm một nơi trú tạm qua đêm. Đến ba ngày sau khi mất tích hắn được tìm thấy tại một hang động trên vách đá, cả người vô lực sinh khí gần như không còn nếu không phải hắn còn thở các sư huynh đệ đều đã đem hắn đi chôn. Thế nhưng từ sau lần đó, kiếm chiêu của tên đệ tử này lại phá lệ biến ảo khó lường, hư hư thật thật đến nhiều đệ tử nội môn gặp đều phải tròn mắt ra nhìn một chiêu cũng đỡ không được.

Ngoài ra, trong thời gian qua tiểu tổ tông yêu nghiệp gây họa chúng sinh Vu Thanh Nhiên hiếm thấy không xuất đầu lộ diện để tàn sát nhân sinh Thanh Thành môn bất tỉnh có hội đồng nữa mà tiến hóa thành tiểu ác nhân không ra khỏi cửa mà triệt để làm ba đại phân đường còn lại điên đảo trời long đất lỡ người người sống không bằng chết.

Mặc kệ thế nhân ngửa nghiên thế nào, tâm can bảo bối tê tâm liệt phế của bao người Vu Thanh Nhiên vẫn rất hồn nhiên chưa nhận thấy hành động nhỏ của mình lại gây thảm họa diêu đứng nhân tâm đến thế mà ở trong thư phòng cùng mẫu thân đại nhân nghiêm túc ngồi nghe tình chuyện của bao cặp đôi kim cổ thiếu điều sắp xuất sư thành tú bà gõ cưả nhà nhà.

“ .... Cuối cùng trong mộ đó mở ra không có Lương Sơn Bá qua đời đã lâu, cũng không có Trúc Anh Đài mới vừa tạ thế,chỉ thấy đôi hồ điệp quấn quýt nhau không rời bay vòng quanh chốn cũ. Lại nói đến kẻ hữu tình vì quan điểm thế nhân mà sinh ly, lại vì ham muốn ích kỷ của nhân tâm mà đi đến tử biệt, há có đáng sao? Đôi bướm kia tương truyền chính là bọn họ qua bao gian khó dù mất cả sinh mạng kiên quyết bên nhau không xa rời. Nhiên nhi còn nhỏ rất dễ nhận lầm , nhân sinh không giống tình sử, đôi khi sai lầm một lần sẽ trả giá bằng cả một đời người. Con hiểu sao?” Khép sách lại, nữ nhân xoa xoa vết sẹo bên má trái, đôi mắt nhìn xa xâm dường như đã quên đi mục đích dụ dỗ nữ hài đối diện khai ra kẻ thủ ác ra tai với mình nữa.

Con ngươi trong suốt to tròn của nữ hài chóp động, tìm cơ hội chốn đi “ Đã trưa rồi, ta nên đi đưa cơm cho phụ thân thôi. Mẫu thân cáo từ.”

Nhân lúc Trầm Ly Du còn chưa phản ứng kịp đã chạy ra khỏi phòng, để lại thân hình đơn bạc khẽ thở dài “ Nữ tắc cơ bản, những thứ đáng chú ý ta đều dạy con cả rồi. Hắn là ai? Đáng giá để con hy sinh sao? Nhiên nhi a Nhiên nhi đừng để bản thân chịu thiệt thòi ...”

Ngoài phòng nữ hài còn chưa đi xa, xoa xoa trái tim nhỏ vì chạy có hơi nhanh nên đập loạn, oan ức chu mỏ nói “ Hy sinh? Ta mà nói ra tỷ tỷ còn không phải sẽ bị đem đi chơi cùng Hà Bá* sao? Ta là đang bảo vệ chính mình a.”

*Ý là thả trôi sông. Thời xưa nữ nhân yêu nhau bị kỳ thị xem như nghiệp chướng, bị phát hiện thường bị ép cho chết, tội lắm.

----“””------

Mây trắng theo gió bay bồng bềnh trên nền trời xanh thẩm, cành cây tươi tốt trãi rộng tán lá hướng ánh nắng trưa, hai thanh kiếm múa những chiêu thức gần như tương tự va chạm nhau phát ra tia lửa đỏ, lá xanh cứ thế như mưa rời cành. Thiếu niên da ngâm đen bị đánh lùi mấy bước, nổ lực khắc chế tay cầm kiếm không ngừng rung rẩy của mình, mắt quan sát nam nhân điềm đạm đối diện cố tìm ra khe hở. Sau một chớp mắt Trương Lập vung kiếm chém tới, đường kiếm uốn lượn trên dưới không rõ phương hướng, một phân thành hai hư ảo khó phân thật giả.

Thân hình nam nhân cứ thế bị chém thành hai nửa, mờ ảo dần thành sương khói, lưỡi kiếm lạnh lẽo nhẹ nhàn hạ trên cỗ thiếu niên còn chưa hoàn hồn, Vu Tiêu Hào đứng phía sau vuốt râu đen hài lòng “ Tầng một ‘ Ảo kiếm’ luyện rất khá, gần như không nhận ra đâu là thật. Lần sau chú ý phòng thủ chớ hiếu thắng.”

Xa xa mỹ sắc thiếu niên hốt hoảng phi thân tới, nếu nhìn kỹ phía trước hắn có một vật thể nâu nhạt bay nhanh trên không trung “ Sư phụ, cẩn thận!”

Không nhanh không chậm quay người lại, tay áo vung nhẹ chuẩn xác bắt được thanh gỗ mỏng chỉ cách mi tâm mình chỉ nửa tắc, Vu Tiêu Hào nhíu chặt mày kiếm lại “ Vẫn chưa được ?”

Thanh y thiếu niêm dừng lại nhận mộc kiếm từ tay sư phụ, dậm dậm chân thể hiện câm tức “ Chưa cái gì mà chưa! Kiếm bay chuẩn thế mà, ta thấy nàng trực tiếp đổi nghề thành sát thủ đi. Một đá liền thấy máu! Ngươi xem đi, trên người ta chỗ nào là lành lặn?” nói rồi hắn đặc biệt mở cổ áo khoe ra mấy lỗ nhỏ bầm tím trên cổ cùng ngực trái. Công nhận nếu là kiếm thật Mã Tuấn Văn đã sớm mồ yên mã đẹp.

“ Đến khinh công của ngươi còn tránh không được?” Cẩn thận tra kiếm vào vỏ, Trương Lập bước tới, đôi mắt không thể tin được nhìn nữ hài ở xa xa.

“ Ta tránh liền có một vật thể không may chịu trận.” Quan sát sư huynh không tin, Mã Tuấn Văn nhướn mi, giơ lên ba ngón tay, đếm ngược “ Ba....hai...một!” Chỉ thấy cơ thể tuyệt mỹ của hắn nghiên sang một bên, vật thể nâu nhạt bay xuyên qua, bay thẳng vào bụi cỏ phía trước.

“ Aaaaaa!!!.....Mắt của ta!!!!”

“.....” Trương Lập.

“ Haha... chuyện tốt của ngươi câu tới, còn đỗ lỗi cho Phong nhi.” Thính giác của cao thủ rất nhạy, lương tâm ít khi chổi dậy Vu Tiêu Hào vỗ vai nhị đồ đệ cười chế giễu, bỏ qua con mắt gϊếŧ người của hắn phóng tới, quay người nói với Trương Lập “ Trưởng môn tìm ta có chuyện, một lúc nữa nhị sư huynh phái người tới bàn công vụ, ngươi giúp ta giải quyết.”

Thiếu niên da đen theo thói quen cúi đầu nhận mệnh, người bên cạnh kéo hắn lên chỉ về hư ảnh nam nhân “ Sư phụ đã sớm đi, ngươi hữu lễ cho ai coi? Đi khắc kiếm gỗ cho tiểu Phong tử còn có ý nghĩa hơn.”

Sớm chiều ở chung với cái yêu nghiệp bẻ cong bao công tử phong nhã, Trương Lập thần kỳ vẫn còn trung thành với giới tính nhìn bể người ẩn nấp xung quanh nhâm nhe nhị sư đệ chỉ có thể bất đắt dĩ cười cười “ Ngươi thấy tứ muội có tiến triển chút nào không?”

“ Tốt lắm, sờ kiếm ném chết người đến bách phát bách trúng.”

Kể từ lần đầu mê loạn tâm thần khí huyết nghịch lưu bất tĩnh nhân sự ra, Vu Thanh Phong cầm kiếm được quả thật chính là một tiến bộ không hề nhỏ. Đối với nàng kiếm khí không những là nổi sợ mà là một ám ảnh ăn sâu vào xương tủy suốt hai năm dần vặt linh hồn. Song bản tính con người chính là thứ không dễ dàng thay đổi được, kể cả Du Thanh Vân hiện đại lẫn nguyên chủ Vu Thanh Phong quá cố đều có đam mê to lớn với kiếm thuật, sinh vật được hỗn tạp trộn lại với ký ức không hoàn thiện sở thích này vẫn ở đó, có thể nói nửa tháng qua, nàng sống không dễ dàng.

Cách đó một khoản xa, nhánh cây tĩnh lặng rung nhẹ, đạp lên thân gỗ nữ hài toàn thân vốn khoát thanh sắc y phục đã nghiễm màu bùn đất nâu đen loan lổ vết rách, từ trên cao nhìn xuống hàng mộc kiếm ngay ngắn cấm trên đất, gương mặt lắm lem bụi đất không giấu nổi ánh mắt chứ tia kiên quyết thoáng qua. Bước tới trước thả mình vào không trung rơi xuống vật mang đến nổi sợ cho mình, từ kiên quyết đôi mắt Vu Thanh Phong ngấn lệ hiện lên ngày đó chính thứ này đã cướp đi sinh mạng của mình, sâu trong tim nhói lên đau đớn vô ngần không thể lý giải. Trong khoảnh khắc đó như đối diện với khắc tinh của chính mình, nàng điên cuồng dùng toàn bộ nội lực trong cơ thể tấn công mộc kiếm bất động. Vật thể đáng thương dưới áp lực bay vụt đi, thân thể rơi xuống đất lạnh truyền đến cơn đau, bụi đất bay mù mịch trước con ngươi nâu nhạt vô thần. Hài tử chỉ có thể bàn hoàn nhìn về hướng vật thể đáng ra chính mình phải cầm lấy đã bay không tung tích, bàn tay xiếc chặt “ Lại không làm được!”

“ Aaaaaa...chết ta!” trong bụi cỏ ở một nơi xui xẻo nào đó.

“ Không được bỏ cuộc.” Một lúc sau, chóng lấy cơ thể đau nhứt ngồi dậy, Vu Thanh Phong trèo lên cây, tiếp tục khắc phục chứng sợ kiếm của mình mà không hay biết bao nhân sĩ ẩn thân xung quanh mồ hô lạnh đã rơi đầy đầu.

“ Ư..ư...ta..ta...còn chưa viết di trúc...”

“ Aaaa...tiểu ...tiểu..Nhiên Nhiên còn chưa gặp, ta chết không nhấm mắt!!”

“ !!!” – Chết không kịp ngáp-

.....n+1

Khung cảnh thảm thương trãi rộng trước mắt, nhị vị huynh trưởng cuối cùng cũng chịu không nổi đói bụng bước tới ngăn cản tiểu sát nhân còn chưa thành công cầm được hung khí . Miệng vừa mở ra, lời đưa tới cổ họng Trương Lập liền bị người bên cạnh bịch miệng lại, tai truyền tới lời nói khẽ “ Khoan đã, huynh nhìn xem.”

Dưới thân cây, sau bao lần thất bại Vu Thanh Phong gương mặt xanh trắng nổ lực khắc chế sợ hãi, tay phải rung rung nâng chuôi mộc kiếm đầy nặng nề, ngược lại môi nở nụ cười. Chỉ trong giây lát, con ngươi nữ hài chuyển thành trắng dã,liều chết vùng vẩy đi vật trong tay, ôm đầu rút thành một đoàn.

Mộc kiếm bay với tốc độ trước nay chưa từng có mang theo sát thương cực cao, may phương hướng đâm tới là một khoản không. Một bóng đen vô tri lao ra ngay lúc đại sư huynh chưa kịp thở phào, nhìn kỹ người tới Trương Lập huyết nhục sôi trào hận không thể một cước đá tứ muội đi xuống sông.

Tay không đánh gãy thanh gỗ, thiếu niên vừa tới trào phúng nói “ Haha..nữ nhi bảo bối của tam sư thúc quả là đặc biệt a, mang tiếng môn hạ Thanh Thành môn đến kiếm cũng không cầm nổi. Ta thấy ngươi triệt để gia nhập cái bang tiền đồ còn tốt hơn nhiều.”

Chỉ có thể ôm đầu trong lòng Mã Tuấn Văn mà cắn răng chịu sỉ nhục, một lời của đối phương Vu Thanh Phong cũng phản bát không được.

“ Hiên sư huynh chẳng hay tới đây có chuyện gì?” Trương Lập đứng chắn trước sư muội, giọng điệu kiềm chế tạm xem là hòa nhã.

Nhìn quanh một lượt, Hiên Hùng trên mặt đầy khinh thường, nói “ Đệ tử của tam sư thúc chỉ biết diễn tạp kỹ cho người xem sao? Lũ đệ tử ngoại môn thấp kém các ngươi bước ra cho ta!!”

Dù không tình nguyện, đoàn người mang y phục lục sắc bất mãn từ chỗ trú của mình bước ra, trên mặt nhợt nhạt một màu, đôi mắt đồng dạng lún sâu chứng tỏ chủ nhân đã nhiều ngày không ngon giắc. Điều đáng nói ở đây là số lượng vô cùng nhiều, nam lẫn nữ đều có đủ. Một người dũng cảm đi tới đối chất “ Chúng ta mai phục nơi đây là có khổ tâm.”

“ Cứ nói.” Hiên Hùng xoa mi mắt nâu đen của mình, có chút đồng cảm.

Một người trong đám đông quỳ xuống, nước mất lưng tròng “ Sư huynh, không thấy được Tiểu Nhiên, ta không thiết sống nữa.”

“ Đã nửa tháng rồi, thân ảnh thiên sứ, không thấy... Ta...ta ....ngủ không được...” người thứ hai ngã gục.

“ Tiểu Nhiên Nhiên, chúng ta tưởng nhớ nàng a, cho chúng ta gặp nàng a...” Một đám van xin...

“ Các vị, bình tĩnh. Nhìn vòng eo nuột nà của Văn Văn nhà chúng ta đi. Sờ vào...Ôi!!!!Nó Mềm!” Kẻ lạc loài đâu đó xuất hiện liếʍ môi không có ý tốt nhìn Mã Tuấn Văn.

“ Bốc!” Trực tiếp phan hắn một đấm, Hiên Hùng kích động “ Vu tiểu sư muội của ta mới là nhất.”

“....” Không gian rơi vào tĩnh lặng, trung tâm mọi ánh mắt Hiên Dũng vung tay phóng luồn nội lực mạnh mẽ ra, nhất thời tất cả điều bị dọa đông cứng lại, mặt mũi tạm thời được vớt vát, hắn căm hận nhìn Trương Lập “ Nói, các ngươi giấu nàng nơi đâu? Toàn Thanh Thành môn sắp điên hết rồi, các ngươi còn không mau giao người.”

“ Được, ta dẫn các ngươi xông vào Hòa Du viện, tiểu sư muội đến tột cùng ngươi ở nơi nào? Nhị sư huynh đến bên ngươi đây.” Ném cái gần như bất tĩnh nhân sự Vu Thanh Phong xuống đất thành bất tĩnh nhân sự thật sự. Cái đệ nhất cuồng Vu Thanh Nhiên đã 10 ngày chưa gặp ý trung nhân, Mã Tuấn Văn nhất thời gặp vô số đồng loại cao hứng vô cùng, nắm tay Hiên Hùng, dẫn theo đám người hoàn toàn kết thành đoàn quân điên có tố chức tiến công vào Hòa Du viện tội nghiệp.

“....” Trương Lập.

-----“”-----

Trong lúc dầu sôi lửa bổng, tiểu thiên xứ Vu Thanh Nhiên lại một lần nữa vô tư không hay biết mình đã gây thảm họa, thân hình nhỏ bị che khuất trong tán lá xanh lại một lần nữa hồn nhiên ngồi ở trên cây ôm thực hạp nghiên đầu chớp đôi mắt to đầy tò mò nhìn nhị sư huynh tình tứ nắm tay nam nhân đi trước dẫn đoàn người hùng dũng lao như vũ bảo phía dưới. Bất quá tiểu nhân nhân rất có chủ kiến, chân nhỏ tiếp tục nhảy qua từng bụi cây để hoàn thành xứ mệnh trọng đại đi giao cơm của mình.

Lại nói đến Vu đại hiệp cưng chiều nữ nhi đối với bí tịch Hư Ảnh kiếm của bổn môn vô cùng cố chấp, tỷ muội Vu gia bốn tuổi chưa biết chữ đã học thuộc lòng nội công tâm pháp, năm tuổi khổ luyện nội lực, bảy tuổi mơ hồ biết dùng khinh công, suốt sáu năm tập võ thủy trung hắn không hề dạy một chiêu kiếm pháp. Phải nhất định mười tuổi bái sư tiến nhập nội môn đệ tử mới học được mấy chiêu võ phòng thân. Vì vậy còn là ngoại môn đệ tử Vu Thanh Nhiên so về nội lực cùng khinh công đã hơn hẳn nhiều đệ tử nội môn, thành công đặt chân tới địa điểm, tiểu gia hỏa nâng lên thực hạp, bài ra bộ mặt ‘ ta giỏi chưa? Ta biết ta giỏi rồi khỏi cần khen’.

Ngược lại Trương Lập nhìn thấy nàng như nhìn thấy quốc bảo sơ ý một chút liền bị người khác cướp mất, giáo dát nhìn quanh một lượt, nhỏ giọng hỏi “ Muội tới đây có bị ai phát hiện không?”

“ Khó khăn lắm mẫu thân mới cho ra ngoài bay nhảy. Ta mới không ngốc để người ngoài nhìn thấy đâu, bị nhốt trong phòng không vui chút nào.” Nửa tháng không cho tiếp xúc cùng nam nhân hoặc người lạ mặt nào, chỉ quanh quẩn chỉ có bốn vách tường làm Vu Thanh Nhiên rất là ủy khuất, không vui đẩy thức ăn vào người hắn, “ Đều tại huynh, nhắc tới làm gì? Ta lại sợ nữa rồi đây! A...kia tỷ tỷ...bị làm sao?” Trương Lập bị đẩy lùi một bước, hình ảnh hắn che chở sau lưng liền lộ ra làm cô bé cả kinh, vội vàng chạy tới đỡ người dưới đất dựa vào góc cây.

Chuyện Vu Thanh Phong vì muốn cầm được kiếm mà bị chấn động tới bất tĩnh không phải là chuyện hiếm lạ, biết chuyện không có gì nghiêm trọng Trương Lập lấy hai cái bánh ra, trả thực hạp lại cho Vu Thanh Nhiên, nói “ Lát nữa sẽ tĩnh, muội giúp ta chăm sóc nàng. Ta đi trông coi Hòa Du viện, nhớ gặp người liền trốn ngay.” Lời vừa dứt, vận khinh công vội vả phi đi, sợ về trễ sẽ không còn chỗ để ngủ.

Bỏ lại một mình cùng một người cần được chăm sóc, tiểu Thanh Nhiên chưa từng có kinh nghiệm chăm sóc người vô cùng khó xử, lại nhớ tới tiểu Bạch cũng có những lúc lạ lạ bèn minh bạch, chọt chọt vào má Vu Thanh Phong nói “ Tỷ tỷ ngoan, nhanh nhanh khỏe ta cho tỷ tỷ thật nhiều cà rốt.”

Tất nhiên kẻ bất tĩnh như cũ không tỉnh, Vu Thanh Nhiên không cho là mình sai. Tiểu Bạch mấy ngày nay cũng ngủ mê mang, cà rốt cũng không dụ được nó nữa. Vào lúc này tiểu nhân nhân thi hành cách thứ hai làm cho tiểu thỏ thức với Vu Thanh Phong. Chỉ thấy tay nhỏ túm chặt lấy hai vai không sức phản khán của người đáng thương, dùng hết mười phần công lực lắc mạnh, càng ngày càng dùng sức cơ hồ muốn đem Vu Thanh Phong lắc tới tim phổi lộn ngược. Đây là cách cuối cùng rồi, Vu Thanh Nhiên nghĩ tới tỷ tỷ đang rất cần mình chăm sóc, quyết tâm không thể bỏ cuộc, triệt để chổng ngược người tỷ tỷ lại, bắt lấy hai chân dùng chút sức lực còn lại liều mạng lắc tiếp. Hiển nhiên không lâu sau đó, từ một người bất tỉnh biến thành hai người mền nhũng ngồi dưới góc cây dựa đầu vào nhau an tỉnh nhắm mắt.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, mặt trời dịu đi cơn nóng bức ban trưa, hạ xuống tia nắng nhè nhẹ cuối ngày vào vạn vật. Cam sắc chói lóa đập thẳng vào bản mặt, Vu Thanh Phong bất tỉnh đã lâu khó chịu rung nhẹ mi mắt nhưng đầu óc quây cuồn tứ chi rả rời, khó chịu nhiều lần so với trước kia làm nàng rất đau khổ. Trong bóng tối bao chùm lý trí dần khôi phục, hình ảnh thanh kiếm ở trong tay bản thân lại không cầm nổi, lời nói của Hiên Hùng vang vọng bên tai “ Mang tiếng môn hạ Thanh Thành môn đến kiếm cũng không cầm nổi. Ta thấy ngươi triệt để gia nhập cái bang đi....gia nhận cái bang đi...vô dụng nên làm ăn mày đi...haha..”

“ Tuyệt đối không thể!” Con ngươi nâu nhạt đột ngột mở to, móng tay hung hăng đâm mạnh vào lòng bàn tay làm Vu Thanh Phong hoàn toàn thanh tỉnh. Lúc mê mang bị dọa sợ mất hồn, đến khi tỉnh lại còn thảm hơn bị khung cảnh chói lóa trước mắt hút đến bay hồn luôn rồi.

Chỉ thấy trước mắt nữ hài tử xinh xắn lung linh an tĩnh dựa vào bản thân, nàng nằm ngược sáng nhưng dư sức tỏa sáng hơn ánh mặt trời, ngũ quan nhỏ nhắn lại tuyệt đẹp không thuộc về thế tục, thân thể nhỏ đôi lúc bị gió hung lạnh càng rút vào lòng tỷ tỷ, miệng nhỏ đang ngủ tinh nghịch gậm lấy bờ vai người bên cạnh khẽ cắn cắn , làm Vu Thanh Phong vô thức sinh ra một loại tình cảm mang tên cưng chiều không bờ bến đối với cái muội muội ra ngoài luôn không mang khăn che mặt của nàng là cố ý thích sát chúng sinh. Tay bất giác đưa lên đầu mền mại của tiểu thiên thần xoa xoa, lại nhớ tới muội muội ghét bị chạm vào liền vội vả rút tay đi. Chợt, tay bị đôi tay bé khác xíu nắm lại không cho nàng rút ra, đôi mắt to tròn tựa minh châu trân bảo mở ra, nói “ Thích....tỷ tỷ xoa đầu”

Mới vừa tỉnh ngủ, ngốc hề hề Vu Thanh Phong một hồi lâu sau mới kịp phản ứng, sờ sờ qua lại cái đầu không nhỏ hơn mình bao nhiêu. Mắt vô tình nhìn lướt qua hàng mộc kiếm cấm trên đất, biểu cảm trên mặt ngưng trọng đi, “ Nhiên nhi có xấu hổ khi có tỷ tỷ vô dụng như ta không?”

Nghĩ tới có người lại ức hϊếp tỷ tỷ, Vu Thanh Nhiên tức giận hít hít mũi, nói “ Bọn họ ăn no gây chuyện dám chọc đến tỷ tỷ nửa sao? Lần sau gặp được ta liền biến bọn họ thành tiểu cẩu sủa quanh nhà trút giận thay tỷ.”

Nghe những lời này thần sắc Vu Thanh Phong càng lúng sâu thêm, nhìn lên bầu trời hồng sắc dần ngã tối, đấy mắt mờ mịch chứa tia kiên quyết phản chiếu lại ánh sáng “ Nhiên nhi đâu bảo vệ ta được cả đời, mẫu thân nói ngươi đã có ý trung nhân rồi không phải sao? Ta muốn trở nên thật tài giỏi mới che chở được ngược lại cho muội cùng muội phu, còn không làm phụ thân thất vọng.”

“ Ngu ngốc.” Vu Thanh Nhiên nhỏ giọng mắng, tiếp theo kéo cái tay trên đỉnh đầu mình xuống cắn một ngụm, đứng dậy bỏ đi trên môi câu lên nụ cười, “ Ý trung nhân của ta còn không phải là tỷ sao? Còn đòi có muội phu cơ đấy.” Chỉ là lời nói rất nhỏ, người phía sau mặt mài ngơ ngáo chỉ biết đuổi theo, cũng không nghe rõ được.

Ánh mặt trời cuối ngày dần hạ tối, cây xanh thẩm rung nhẹ theo làng gió, chợt dưới góc cây nơi hai tỷ muội vừa mới rời đi, hắc sắc y nhân từ từ bước ra, mặt nạ bạch lang che đi dung mạo nhưng không ngăn nổi khí chất gian tà, thực hạp bị hắn đá đổ nghiễm màu ưu tối, chim chóc trên cao thấy mồi sà xuống vội vả ăn mấy ngụm, không được bao lâu toàn thân liền hóa đen biến thành vũng bùm nhão. Từ trong thân thể lấy ra mẫu giấy, hắc y nhân tùy ý cắn tay viết lên mấy chữ, Dơi nhỏ từ ống tay áo bay ra, thức thời ngậm lấy mẫu giấy hướng lên bầu trời đêm, trong bóng tối hắn cắt lên nụ cười quỷ dị “ Thanh Thành môn, tựu hội tỷ thí lần này chính là thứ đáng nhớ nhất trong cuộc đời các ngươi ...haha..”