Thế giới 2 - Chương 1: Trở về

Hiện giờ đang là đầu đông, trong không trung tuyết mịn bay bay, biệt thự mái đỏ giữa sườn núi bao phủ một lớp sương mỏng, trong sân rộng rãi có một người đàn ông mặc áo đuôi tôm đang đứng.

Bộ lễ phục đuôi tôm trang trọng tôn lên vòng eo nhỏ hẹp của người đàn ông, hai chân thon dài được lớp quần tây bọc lại, giày da đen nhánh sáng bóng giẫm trên sàn nhà đá xanh, tuyết đọng phía trên sớm đã được quét sạch vì phải nghênh đón chủ nhân.

Mi mắt trong suốt của Giang Vân Hạc ẩn giấu vẻ lịch sự, biểu tình nghiêm nghị, người làm bên cạnh nhìn thấy quản gia Giang mặt mũi lạnh như băng nên cũng câm như hến, không dám phạm sai lầm.

Quản gia Giang thường ngày cũng rất thân thiện, nhưng những khi Văn Nhân thiếu gia trở về mới trở nên cực kỳ khó tính, đây là quỷ củ của gia tộc Văn Nhân.

Vốn dĩ là vì gia chủ qua đời, những kẻ tiểu nhân lòng dạ xấu xa khắp nơi coi khinh Văn Nhân thiếu gia, bị Giang Vân Hạc đánh không dám động đậy nữa, đến mức người làm hiện giờ cũng không biết đã bị thay đổi bao nhiêu lần, có thể coi bây giờ ngay cả một cây đinh cũng không có.

Thế nên Giang Vân Hạc, trên danh nghĩa là quản gia, nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ hôm nay người ta coi như cũng đã là nửa chủ nhân, nhưng vị quản gia Giang này hoàn toàn không có ý định đoạt quyền, dường như chỉ một lòng muốn bồi dưỡng Văn Nhân thiếu gia thành tài. Vì mục tiêu này, rõ ràng quản gia Giang là mặt hàng nóng phỏng tay trên thị trường yêu cưới nhưng bây giờ đã 32 tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn, có điều mỹ nhân qua bao năm tháng chưa từng bị đánh bại, quản gia Giang nhiều năm như vậy nhưng ngoại hình tựa như không hề thay đổi, chẳng qua chỉ là từ dáng vẻ thanh niên ban đầu biến thành dáng vẻ trầm ổn của hiện tại.

Quản gia Giang đối xử với Văn Nhân thiếu gia rất tốt, lần nào cũng tự mình đến đón tiếp.

Xa xa, một chiếc Maybach màu đen lạnh lùng lái chậm rãi trên con đường núi quanh co, có vài chiếc xe tụt lại phía sau, đều là do Giang Vân Hạc đặt biệt phái đi bảo vệ Văn Nhân Trạch.

Coi như là đã tới, Giang Vân Hạc thở phào nhẹ nhõm, trời mới biết hôm nay cậu mặc cả người lễ phục đứng bên ngoài lạnh thế nào, chân cũng sắp bị đông cứng tê rần.

Giang Vân Hạc hơi cúi thấp đầu, hy vọng chiếc mũ rộng lớn có thể giúp cậu ngăn che một chút gió rét, mặt đã bị gió thổi cứng, cậu sợ khi nhìn thấy nhân vật chính sẽ không làm ra được biểu tình hòa ái đáng kính mà là nghiêm nghị phức tạp.

Nhưng mũ chính là mũ, hoàn toàn không có chút tác dụng chống lạnh nào.

Cũng may chiếc Maybach đột nhiên tăng tốc độ, chỉ chốc lát sau liền lái đến cửa biệt thự, không chờ người mở cửa, Văn Nhân Trạch đã bội vàng xuống xe.

Thanh niên mười tám tuổi đã sớm không còn là thằng nhóc run lẩy bẩy trong tang lễ cha mình nữa, người cao một mét chín mươi, mặc âu phục cũng có thể nhìn ra bắp thịt bộc phát, ngũ quan thâm thúy thể hiện sự uy nghiêm của một con chó sói, nhưng con chó sói có vẻ như sợ lạnh, quấn trong một chiếc áo choàng lông dài dày cộm, ừm, có thể coi như một con chó sói tuyết.

Văn Nhân Trạch tiến lên mấy bước, hơi cau mày: ""Chú Giang, không phải đã nói không cần ở bên ngoài chờ tôi rồi sao? Cũng không phải lần đầu tiên tôi về nhà."" Nói xong liền kéo thẳng hai bàn tay đang phơi bên ngoài của Giang Vân Hạc, lạnh thấu xương, chân mày nhíu càng sâu hơn.

Giang Vân Hạc vừa mới kéo ra một nụ cười hiền hòa nhất mà cậu có thể, thản nhiên rút tay mình về, vỗ một cái lên bả vai Văn Nhân Trạch, cố gắng giữ vững tôn nghiêm của một trưởng bối, nói: ""Thiếu gia trở về, tất nhiên tôi muốn đến đón tiếp.""

Văn Nhân Trạch bị rút tay về cũng không nổi giận, có một số việc phải đi từ từ, một con chó sói kiên nhẫn sẽ luôn ẩn núp rất lâu, nghe những từ ngữ giống như đang phủi sạch quan hệ của Giang Vân Hạc bèn cười nói: ""Được rồi, tôi biết chú Giang đau lòng tôi, có điều chú sợ lạnh, lần sau ra ngoài lúc trời tuyết nhớ mang theo một chiếc áo khoác."" Nói xong liền cởi chiếc áo choàng dài của mình xuống, khoác lên người Giang Vân Hạc gần như không suy nghĩ.