Thế giới 2 - Chương 2-1: Chú Giang, há miệng

Thân thể của Văn Nhân Trạch học năm nhất đại học lớn hơn Giang Vân Hạc một vòng, áo choàng dài dày cộm thế này đè bẹp chiếc lễ phục đuôi tôm của quản gia Giang, uy nghiêm của quản gia Giang tan biến hết, nhưng tham lam ấm áp, nhất thời vẫn chưa kịp vén chiếc áo choàng dài xuống, vừa nhấc mắt lên thì Văn Nhân Trạch đã bước chân dài vào trong biệt thự.

Giang Vân Hạc nhìn áo choàng dài trên người mình, nhất thời tiến thoái lưỡng nan, đây cũng là tiêu chuẩn sống chung bình thường của quản gia và thiếu gia thôi nhỉ, dẫu sao cũng coi như là cậu nuôi lớn con sói nhỏ này, hắn cùng lắm chỉ là quan tâm trưởng bối mà thôi.

Có lẽ bởi vì ban ngày phong độ cậy mạnh nên Giang Vân Hạc bị cảm lạnh, chạng vạng tối liền lên cơn sốt nhẹ, vốn định chuẩn bị biểu diễn một trận quan tâm chu đáo tỉ mỉ của mình nhưng Giang Vân Hạc cũng chỉ đành lên giường nằm sớm.

Quản gia Giang tự tin mình có thể vượt qua nhờ miễn dịch nên không thèm uống thuốc, tin chắc quy tắc sốt nhẹ không cần phải uống thuốc, cứ như vậy mê mê mang mang ngủ đi.

Văn Nhân Trạch biết được tin tức liền ngăn cản hầu gái chuẩn bị lên lầu đưa thuốc, sau đó dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn kỹ dung nhan vô cùng xinh đẹp của cô gái nhỏ này một hồi.

Cô gái nhỏ vừa mới được chuyển công tác đến biệt thự mái đỏ này sợ hãi run rẩy.

Hầu gái: ""Thiếu... Thiếu gia, có chuyện gì không ạ?""

Văn Nhân Trạch: ""Bình thường quản gia Giang bị bệnh, các người cũng đều trực tiếp tiến vào phòng chú ấy như vậy?""

Hầu gái: ""Không, không, đây là lần đầu tiên tôi đưa thuốc.""

Văn Nhân Trạch nhanh chóng nắm được sở hở trong giọng nói của cô: ""Nói cách khác là người khác đến đưa?""

Trong âm thanh của Văn Nhân Trạch cứ như có chứa băng, rõ ràng biệt thự mái đỏ có mở lò sưởi nhưng cô gái nhỏ cảm thấy còn lạnh hơn so với bên ngoài, thiếu gia thật đáng sợ, vẫn là quản gia Giang hòa ái.

Nhưng dù sao cũng cầm lương cao, hầu gái cũng không dám bỏ chạy, chỉ có thể nhắm mắt trả lời: ""Không thể nào, quản gia Giang không thể bệnh nặng đâu."" Quản gia Giang cứ như người máy được lên dây cót, một năm 365 ngày không cần nghỉ ngơi.

Văn Nhân Trạch coi như hài lòng đối với đáp án này, đoạt lấy thuốc trong tay người hầu gái, tự mình đi lên lầu.

Vừa đẩy cửa ra, phòng của Giang Vân Hạc được trang trí giống hệt phòng của hắn, đơn giản như một căn phòng kiểu mẫu, nội thất tỉ mỉ không qua loa, trên chiếc giường lớn trắng tinh có một người đang nằm, tinh xảo xinh đẹp cứ như là người tuyết.

Chẳng qua người tuyết bình thường lạnh như băng, hôm nay bởi vì sốt cao nên gương mặt nhuộm mây đỏ, chân mày nhíu lại, nghe thấy tiếng mở cửa cũng chỉ trở mình chứ không tỉnh lại.

Văn Nhân Trạch cũng không gấp, thắng tắp ngồi trên mép giường Giang Vân Hạc, sốt nhẹ khiến đầu Giang Vân Hạc choáng váng, tinh thần cứ như đang chìm trong nước, rõ ràng cảm nhận được bên cạnh hình như có người nhưng làm thế nào cũng không mở mắt ra được.

Một mùi hương thoang thoảng quẩn quanh nơi chóp mũi, rất nhanh, cậu hoàn toàn không thể tỉnh lại.

Văn Nhân Trạch đưa tay ra, mơn trớn đôi chân mày đang nhíu lại của Giang Vân Hạc, sau đó tiện tay ném chiếc khăn tẩm thuốc mê sang một bên.

Nhiệt độ dưới bàn tay so với ngày thường còn nóng hơn, nhưng tinh thần của hắn mới đang khích động, động tác tay càng lúc càng nặng nề, rất nhanh, ngón tay cái thô ráp đã di chuyển đến bên mép miệng đóng chặt của người đẹp.

Biếu rõ người đẹp đang ngủ mê man không thể nào nghe thấy, nhưng Văn Nhân Trạch vẫn thấp giọng ra lệnh: ""Chú Giang, há miệng.""