Chương 3

Thẩm Yến Thời liếʍ vết máu ở khóe miệng, nhìn tôi nói: “Có phải cậu nghĩ cậu và anh ta công khai như thế thì tôi sẽ từ bỏ đúng không?"

Tôi cảm thấy tim mình đập "thình thịch".

Cậu ta đoán được người đăng bài viết là tôi.

9.

Tôi không trả lời, cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Trần Mục Niên sợ Thẩm Yến Thời sẽ làm điều gì đó với tôi một lần nữa, vì vậy anh kéo tôi về phía sau lưng mình.

Trầm mặc vài giây sau, Thẩm Yến Thời cười lạnh nói: "Trần Tinh Đại, tôi cũng không tệ đến mức đó chứ?"

Lời nói vừa dứt, tôi nghe thấy giọng nói vang lên từ phía xa, rồi gần dần gần dần.

"Mấy cái đứa này, dám đánh nhau trong trường học!"

Lần theo hướng âm thanh phát ra, tôi thấy thầy chủ nhiệm đang cầm thước chạy về phía chúng tôi.

Ngay lập tức, đám đông ăn dưa chạy tán loạn như đàn ong vỡ tổ.

Trần Mục Niên là người đầu tiên phản ứng, anh vỗ vai tôi và bảo tôi chạy nhanh lên.

Tôi sững sờ một hồi, lúc định chạy đi thì bị thầy chủ nhiệm bắt lại.

Thôi xong đời.

Cả ba chúng tôi tập trung tại văn phòng để nghe giáo huấn.

Cùng nghe với ba chúng tôi, còn có giáo viên chủ nhiệm của ba lớp.

Thầy chủ nhiệm tức giận nhìn chằm chằm ba người chúng tôi, cầm thước chỉ vào từng người một: "Yêu sớm, đánh nhau, hack diễn đàn trường, ba người các em có bản lĩnh thật!"

"Rốt cuộc các em có để nội quy trường học vào mắt, có để tôi vào mắt hay không?"

"Ba người các em, một người lớp 12, hai người lớp 11, rõ ràng đang là thời điểm học tập căng thẳng, các em học sinh khác đều chăm chỉ học tập, các em thì sao?"

"Yêu sớm thì thôi đi, còn hack cả diễn đàn trường! Đánh nhau thì thôi đi, còn đánh nhau ngay dưới ký túc xá. Các em muốn làm gì? Muốn làm gì!"

Thầy chủ nhiệm đỏ bừng mặt vì tức, hét đến khản cổ trong văn phòng.

Trần Mục Niên và tôi đứng thẳng người, duy chỉ có Thẩm Yến Thời vẫn bày ra vẻ cà lơ phất phơ thường ngày.

"Lão Trương, nghỉ một chút rồi nói tiếp, sức khỏe của thầy không tốt, kẻo chút nữa thở không ra hơi."

Câu nói này hẳn là đã chọc đến thầy chủ nhiệm, thầy run rẩy chỉ vào Thẩm Yến Thời nói: "Em, em..."

Giây tiếp theo, thầy chủ nhiệm trợn tròn mắt, tay ấn nhân trung.

Thấy vậy, giáo viên chủ nhiệm của tôi nhanh chóng đỡ ông ấy ngồi xuống.

Giáo viên chủ nhiệm của Thẩm Yến Thời đen mặt, run rẩy chỉ vào cậu ta: “Thẩm Yến Thời, em có thể bớt gây phiền phức nữa được không? Em xem, thầy chủ nhiệm bị em chọc giận đến cỡ nào rồi.."

Thẩm Yến Thời bày ra vẻ mặt vô tội, không chút đứng đắn.

Giáo viên chủ nhiệm của Trần Mục Niên lúc này mới đến, hỏi cậu ấy, "Có chuyện gì vậy? Sắp thi đại học đến nơi rồi, em còn yêu sớm vào lúc này..."

Trần Mục Niên: "Cô ơi, em không yêu sớm, em ấy là em gái em."

Giáo viên chủ nhiệm của anh ấy sững sờ một lúc, nhìn tôi rồi không nói gì.

Thầy chủ nhiệm chỉ vào ba người chúng tôi, "Kiểm điểm, nhất định phải viết bản kiểm điểm! Năm trăm... một nghìn chữ tự kiểm điểm, viết không xong không được phép lên lớp!"

10.

Tôi trước giờ chưa từng mắc lỗi gì lớn, cũng chưa từng viết bản kiểm điểm.

Thấy Thẩm Yến Thời viết rất nhanh, tôi muốn lại gần xem cậu viết thế nào, tiện thể học hỏi một chút.

Kết quả, đập vào mắt tôi là dòng chữ đầu tiên cậu ấy viết: Bởi vì em thích Trần Tinh Đại, cho nên em muốn yêu sớm.

Tôi lập tức đỏ mặt.

Tiếp sau, cậu ấy viết rất nhiều, nhưng không câu nào không có ba chữ “Trần Tinh Đại”.

Bản tự kiểm điểm gì chứ, đây rõ ràng là một bức thư tình thì có.

Thẩm Yến Thời nghiêng người, khẽ nói với tôi bằng giọng điệu vô liêm sỉ: "Không biết viết à? Có cần tôi giúp cậu viết không?"

Tôi cầm tờ giấy gạt qua một bên, nhỏ giọng nói: "Không cần, cậu toàn viết linh tinh cái gì không biết."

"Thư tình, cậu không nhìn ra à?"

Cứu với, tại sao con người này lại có thể nói ra điều này một cách lộ liễu như vậy?

Tim tôi đập thình thịch, mặt cũng dần nóng lên, tay tôi siết chặt cây bút trong vô thức.

"Cậu thật sự không cần tôi giúp à? Cái này tôi làm được, tôi có thể giúp cậu viết mà."

Trần Mục Niên gõ lên bàn, "Chú ý chút, tôi vẫn còn ở đây đó nhé."

Thẩm Yến Thời gật đầu cười: "Em hiểu rồi anh vợ."

Trần Mục Niên liếc nhìn cậu một cái, không nói gì.

Cậu hỏi lại: "Không cần thật à?"

Tôi do dự, lặng lẽ liếc nhìn Trần Mục Niên, sau đó đưa tờ giấy qua, trầm giọng nói: "Vậy cậu viết trước đi. Viết xong cho tôi xem."

Thẩm Yến Thời gật đầu, lười biếng nói: "Được."

Thế là tôi chỉ việc ngồi chờ đợi.

Cậu ấy viết xong của mình thì bắt đầu viết cho tôi, nhưng cậu không cho tôi xem, bảo đợi viết xong hẳn tôi mới được đọc.

Kết quả là, cậu ấy viết xong liền trực tiếp đưa cho giáo viên chủ nhiệm của cậu ấy - người phụ trách theo dõi chúng tôi.

Thầy chủ nhiệm nhìn tôi, lại nhìn vào bản kiểm điểm mà Thẩm Yến Thời viết hộ tôi.

Vài lần như thế, cuối cùng thầy quay sang hỏi tôi: "Em ấy viết cho em phải không?"

Tôi sững người một lúc, rồi thành thật gật đầu.

Thầy chủ nhiệm thở dài một tiếng, sau đó đưa bản kiểm điểm cho tôi: “Em tự xem đi.”

Tôi nhận lấy đọc, vừa giận vừa ngại, trừng mắt nhìn Thẩm Yến Thời: “Thẩm Yến Thời, cậu…”

Tôi hối hận rồi, lẽ ra tôi không nên tin tưởng con người này.

Bản kiểm điểm của tôi hoàn toàn là bản sao của cậu ấy, chỉ khác cái tên tôi được thay bằng tên của cậu.

Toàn bộ đều nói về việc tôi thích cậu nhiều thế nào, thậm chí còn phóng đại hơn bản tự kiểm điểm của cậu vài lần.

Cuối cùng, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc viết lại một bản theo mẫu mà giáo viên đưa cho rồi nộp lại.

Quay trở lại phòng học, tôi nhìn thấy lớp trưởng Lý Niệm cứ chốc chốc lại quay sang nhìn tôi.

Cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn, như thể giữa cậu ta và tôi có một mối thâm thù đại hận vậy.

Tôi thắc mắc trong lòng, suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu tại sao cậu ta lại cư xử như vậy.

Tôi cũng đâu gây sự gì với cậu ta.

Cả một buổi học, tôi cảm thấy khó chịu vì bị nhìn chằm chằm.

Ngay khi chuông vang lên, tôi lập tức cầm cốc nước chạy ra ngoài.

11.

Trong lớp học không có bình nước riêng, muốn lấy nước phải lên phòng nước trên tầng.

Hàng ngày ở phòng nước, các bạn gái tụ tập tán gẫu, buôn chuyện. Hôm nay bọn họ nói về "mối tình tay ba" giữa tôi, Thẩm Yến Thời và Trần Mục Niên.

Bàn qua tán lại gì mà rốt cuộc tôi có năng lực gì mà khiến trùm trường và học bá đánh nhau vì tôi.

Bọn họ nói chuyện không nhỏ, một bạn nam lấy nước xong bỗng đi đến trước mặt bọn họ, nói: "Thế chẳng phải năng lực của người ta là xinh đẹp hay sao."

Đến lượt tôi, tôi vừa định đi đến lấy nước thì có một người bất ngờ va vào tôi và chen lên phía trước để lấy nước.

Sau khi lấy xong, cậu ta quay lại, rồi làm đổ cả một cốc nước đầy vào người tôi.

Nước lạnh làm cả người tôi run lên.

"Thực xin lỗi, Trần Tinh Đại, tôi không để ý là cậu ở phía sau."

Giọng nói của cậu ta rất lớn, như thể cố ý để người khác nghe thấy vậy. Chưa hết, giọng điệu này không hề mang ý xin lỗi, mà mang ý cố tình gây sự thì đúng hơn.

Mọi người xung quanh bắt đầu thảo luận về tôi, chỉ chỉ trỏ trỏ vào ngoại hình của tôi.

"Hóa ra cậu ta là Trần Tinh Đại, cũng đâu có xinh đẹp lắm đâu."

"Đúng, chả biết Trần Mục Niên và Thẩm Yến Thời thích cậu ta ở điểm gì."

Khi nhìn xuống, tôi thấy ngực mình ướt một mảng, mơ mơ hồ hồ có thể nhìn thấy màu của nội y.

Phút chốc, tôi thấy mình như ngừng thở.

Trong phòng nước giờ đây đã có rất nhiều người, hiện tại tôi rất cần một mảnh quần áo để che đậy, song tôi cũng cần một lời giải thích hợp lý.

Nhìn chằm chằm tôi cả tiết thì cũng thôi đi, bây giờ còn làm tôi ra nông nỗi này, tôi thực sự không hiểu cậu ta có ý gì với tôi nữa.

Lúc này, đột nhiên có người gọi tôi: "Trần Tinh Đại!"

Tôi quay người, lại thấy Thẩm Yến Thời đang đứng ngay phía sau tôi. Cậu khoác lên người tôi một chiếc áo khoác màu đen.

Trái tim tôi ấm lên, tôi nói với cậu: "Cảm ơn!"

Thẩm Yến Thời hơi cúi đầu, thấp giọng nói: "Bạn gái của mình mà, cảm ơn gì chứ?"

Má tôi lập tức đỏ bừng.

Chế.t tiệt, con người này luôn cà trớn mọi người như thế này ư ~

Tôi quay người, mặc áo khoác của Thẩm Yến Thời, sau đó nhìn Lý Niệm.

Ánh mắt dán chặt vào người cậu ta, tôi bình tĩnh hỏi: “Cậu cố ý gây sự với tôi, cũng phải cho tôi một lý do chứ?"

Cậu ta ngẩng đầu nhìn Thẩm Yến Thời, cứng miệng nói: “Tôi chỉ bất cẩn thôi.”

Cậu ta bày ra vẻ “xem cậu làm gì được tôi”, khiến tôi thực sự cảm thấy chướng mắt.

Có quỷ mới tin là cậu ta bất cẩn.

Nếu là trước đây, tôi sẽ không ngần ngại phản đòn, tạt nước trả cậu ta, nhưng bây giờ...

Tôi vừa viết xong bản tự kiểm điểm và không muốn gây thêm rắc rối.

Lúc này, Thẩm Yến Thời cầm lấy cốc nước trong tay tôi, không chút do dự hất lên người Lý Niệm.

Lý Niệm ngẩn người, không ngờ chính mình cũng bị tạt nước.

Nhìn quần áo ướt sũng của mình, cậu ta chỉ vào tôi nghiến răng nghiến lợi nói: "Trần Tinh Đại, cậu. . ."

Thẩm Yến Thời lười biếng mở miệng: "Tôi làm đổ đó, có chuyện gì thì nhắm tôi này.”

Lý Niệm nhìn Thẩm Yến Thời rồi mím môi, cuối cùng không nói một lời, ôm ngực rời đi.

Chuông vào lớp reo lên, tôi nói với Thẩm Yến Thời, "Lần sau tôi trả lại áo cho cậu nhé." Nói xong liền chạy trở lại lớp học.

12.

Tiết học vừa kết thúc, hai bạn nữ trong lớp bỗng tiến đến trước mặt tôi, lên giọng: "Trần Tinh Đại, tại sao cậu lại để Thẩm Yến Thời hất nước vào người lớp trưởng?"

Tôi cảm thấy nực cười, đây không phải cái người ta gọi là “vừa ăn cắp vừa la làng” đó sao?

Lý Niệm ngồi thẳng lưng tại chỗ, cũng không biết cậu ta đang mặc quần áo của ai. Thấy tôi bị chất vấn, cậu ta cũng không quay đầu lại nhìn. Đây rõ ràng là cậu ta cố ý cho người đến khıêυ khí©h tôi đây mà.

Người vừa chất vấn tôi là Tống Ngư, thành tích đứng số một từ dưới lên, cả ngày chỉ biết nhìn vào gương ngắm ngắm vuốt vuốt.

Tôi thờ ơ hỏi lại: "Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi sai người hất nước vào cậu ta?"

Tống Ngư nghẹn lời, đành nói: "Được rồi. Cậu cứ chờ đó cho tôi."

Nghe câu này sao mà giống câu mấy đứa học sinh tiểu học hay nói khi mà đánh không lại thế nhỉ.

Lúc đầu tôi không để ý lắm, nhưng vài ngày sau, bọn họ bắt đầu nhắm vào tôi.

Còn nói với các bạn khác trong lớp đừng chơi với tôi.

Bọn họ muốn cô lập tôi.

Mỗi ngày, bọn họ nói đủ thứ chuyện về tôi, Thẩm Yến Thời và Trần Mục Niên, nói tôi học cái gì hay không học, lại học cách ve vãn người khác, làm cho trùm trường và học bá vì tôi mà đánh nhau.

Thậm chí, bọn họ còn ném cả sách vở của tôi xuống đất.

Khi tôi hỏi ai đã làm điều đó thì không một ai dám đứng lên nhận.

Không dễ gì mới đến chiều thứ bảy, thời điểm tôi có thể trở về nhà và nghỉ ngơi một ngày.

Trần Mục Niên đứng đợi tôi ký túc xá để cùng tôi về nhà. Trên đường trở về, tôi nhận được một đoạn tin nhắn.

"Tôi cảnh cáo cậu, tránh xa Trần Mục Niên ra, nếu không hậu quả thế nào cậu tự gánh lấy!"

Cuối cùng thì tôi cũng hiểu nguyên nhân.

Tin nhắn này 80% là do Lý Niệm gửi.

Có vẻ như cậu ta đã hiểu lầm tôi. Có lẽ sáng thứ hai, tôi cần phải nói rõ ràng với cậu ta mọi chuyện.

Tuy nhiên, khi trở lại trường vào tối chủ nhật, tôi đã bị bọn họ bạo lực.

Bọn họ kéo tôi vào nhà vệ sinh công cộng, khóa trái cửa lại và dồn tôi vào chân tường.

Lý Niệm khoanh tay trước ngực, ánh mắt như muốn ăn thịt người, "Trần Tinh Đại, tôi đã cảnh cáo cậu phải tránh xa Trần Mục Niên rồi, cậu còn dám nhờ anh ấy xách đồ giúp, cậu không muốn sống nữa à?”

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị bạo lực học đường, càng chưa bao giờ nghĩ người bạo lực tôi lại chính là lớp trưởng.

Tôi nhìn cậu ta rồi giải thích: "Cậu hiểu lầm rồi, tôi và Trần Mục Niên không phải kiểu quan hệ đó."

Chưa kịp nói hết câu, cậu ta đã thẳng tay tát tôi một cái.

Rất mạnh. Rất đau.

Có thể thấy cậu ta dồn nhiều lực như thế nào.

Tôi bị đánh đến choáng váng, trong đầu uỳnh lên một tiếng, tôi vô thức ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Cậu ta có vẻ tức giận, "Trần Tinh Đại, để tôi nhắc lại lần nữa, tránh xa anh ấy ra, loại như cậu không xứng với người như anh ấy. Tôi không cho phép bất cứ ai làm ô uế anh ấy."

Tống Ngư ở bên cạnh ngắt lời: "Chị Niệm, chị phí lời với cậu ta làm gì?"

Vừa nói, cậu ta yêu cầu người đứng bên cạnh giơ điện thoại lên bắt đầu chụp ảnh, còn cậu ta thì tự mình vén áo tôi lên.

Tôi sợ hãi, vội mở miệng giải thích: “Thật ra, Trần Mục Niên là…”

Bộp!

Chưa kịp nói xong thì một cái tát nữa giáng xuống mặt tôi.

Cảm giác bỏng rát khiến đầu tôi quay cuồng.

Sau đó, bọn họ lại đánh tiếp và bắt đầu giật tóc tôi.

Tôi theo bản năng che đầu lại, ngồi co rúm một góc, lấy hết sức lực hét lên: "Trần Mục Niên là anh trai tôi!"

Bọn họ đá tôi thêm vài cái, Lý Niệm mới kêu dừng lại. Cậu ta đi đến bên tôi và hỏi: “Cậu nói cái gì?”

Tôi che mặt, ngước nhìn cậu ta, lặp lại một lần nữa: "Trần Mục Niên là anh trai tôi!"

Cậu ta sững người, vẻ mặt đờ đẫn, sau đó hốt hoảng không biết phải làm gì.

Đúng lúc đó, bên ngoài có người đạp cửa.

"Trần Tinh Đại! Trần Tinh Đại!"

Là giọng của Thẩm Yến Thời.

Bây giờ, bọn họ bắt đầu hoảng sợ.

Nhìn thấy cánh cửa bị Thẩm Yến Thời đá tung ra, những cảm xúc mà tôi đè nén, những bất bình mà tôi phải chịu đựng suốt mấy ngày qua, và cả nỗi đau trên cơ thể ngay lúc này khiến mắt tôi nhòe đi. Nước mắt tôi cứ thế chảy không ngừng.