Chương 35

Tối nay thật sự rất thần kỳ, cô biết hóa ra anh và cô đều có người mình thích, chỉ là người cô thích là anh, còn người anh thích là ai? Cô rất tò mò người con gái như thế nào mới có thể khiến Lục Tinh Diễn nói ra câu anh không xứng, nhất định là một cô gái rất ưu tú.

Một làn gió thu thổi qua, lá trên cây ngô đồng chỉ một chốc đã rơi đầy đất, Sầm Nịnh không chú ý, đã bị một chiếc lá khô sượt qua mặt, giống như bị một lưỡi dao sắc bén cứa qua.

Cô không khỏi “hít” một tiếng, dừng bước đưa tay lên ôm gò má trái.

Hình như người đi trước nhận ra cô không theo kịp, vì vậy dừng bước quay người lại, chớp mắt anh nhìn thấy thiếu nữ đứng tại chỗ, nhíu lông mày đưa tay ôm mặt.

Lục Tinh Diễn bước nhanh về phía cô.

“Sao vậy?”

“Ban nãy có lá cây sượt qua mặt tớ, hơi đau một chút.”

“Đâu tớ xem.” Nói xong, thiếu niên đặt tay lên bàn tay đang ôm mặt của Sầm Nịnh, anh lấy bàn tay đang ôm mặt của cô ra, sau đó cúi người lại gần, cẩn thận nhìn mặt cô.

Khoảng cách giữa hai người đột nhiên bị rút ngắn, hơi thở bạc hà lẫn thêm chút mùi khói của buổi tiệc tối nay ám lên người thiếu niên trong nháy mắt tràn ngập hơi thở của Sầm Nịnh, việc này khiến cho Sầm Nịnh hơi không biết phải làm sao, nhưng cô có thể nhìn thấy một chút vẻ lo lắng qua đôi mắt trong veo sạch sẽ của thiếu niên trước mặt, cũng có thể cảm nhận được hơi ấm của lòng bàn tay anh truyền đến khi nắm cổ tay cô.

Sầm Nịnh không chịu được anh nhìn chằm chằm cô như vậy, vì thế hướng mắt nhìn sang phía khác.

Lục Tinh Diễn nhìn thấy má trái của Sầm Nịnh bị lá cây cứa một đường nhỏ dài, vết thương không sâu lắm, thế nhưng lại có máu rỉ ra, tuy đây chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng hiện trên khuôn mặt trắng nõn mịn màng của cô gái nhỏ lại có vẻ chướng mắt.

“Ngốc quá, gió to như vậy, không biết tránh đi sao, may mà lần này chỉ cứa vào mặt, nếu lần sau cứa vào mắt thì phải làm sao.”

Lần sau? Cho nên cậu đang nguyền rủa tớ sao?



Trong lòng Sầm Nịnh âm thầm oán giận Lục Tinh Diễn.

“Còn không phải bởi vì…”

Sầm Nịnh định nói còn không phải bởi cậu cứ đi trước mặt tớ, ai bảo cậu trông đẹp trai như vậy, hại tớ mất tập trung chỉ nhìn thấy cậu.

Lục Tinh Diễn: “Hả? Bởi vì cái gì?”

“Không có gì, sau này tớ sẽ chú ý.”

Lục Tinh Diễn ừ nhẹ một tiếng: “Trên người tớ không có băng cá nhân, tớ đi phòng y tế với cậu xem sao.”

Nói xong, Lục Tinh Diễn nhận ra khoảng cách của bọn họ thực sự quá gần, anh còn nắm lấy cổ tay của cô gái, vì thế anh bình tĩnh đứng thẳng người, buông cổ tay mảnh khảnh của cô gái ra, lại lùi về phía sau hai bước, hai tay đút lại vào túi, cúi thấp xuống lạnh nhạt nhìn cô.

Sầm Nịnh trong nháy mắt cảm thấy tìm lại được cảm giác thông thuận khi hít thở.

“Không sao, tớ tự đi phòng y tế được, ở ngay phía trước là đến rồi, không phải sáng mai cậu còn có tiết sớm sao, mau trở về ngủ bù đi, tạm biệt.”

Sầm Nịnh nhanh chóng bỏ lại một câu mắt cũng không nhìn người trước mặt, trực tiếp bước vòng qua anh đi nhanh về phía trước.

Gò má trái vẫn còn âm ẩm đau, ban nãy bị cứa vào còn không có cảm giác, bây giờ cảm giác đau mới từ từ xuất hiện trên má.

“Này.”

Sau lưng truyền đến giọng nói lạnh lùng của thiếu niên.

Sầm Nịnh dừng bước, quay người nhìn về phía anh.



“Còn việc gì vậy?”

“Nhớ kỹ dùng sát khuẩn để khử trùng trước, sau đó mới dán băng cá nhân lên.

Lục Tinh Diễn nói xong câu đó thì không nhìn cô nữa, hai tai đút túi quần đi về hướng ký túc xá nam.

“Lục Tinh Diễn, tối nay cảm ơn cậu.”

Sầm Nịnh nhìn bóng dáng thiếu niên đang từ từ đi xa hét lên.

“Khách sáo rồi.”

Thiếu niên không quay lại, phất phất tay tỏ vẻ tạm biệt.

Sầm Nịnh đứng xa xa nhìn bóng dáng anh biến mất trong ánh nắng ban mai mờ nhạt.

Đến lúc xử lý xong vết thương trên mặt, về đến ký túc xá, trời đã tờ mờ sáng rồi.

Sầm Nịnh rón rén mở cửa ký túc, chỉ sợ sẽ đánh thức bạn cùng phòng đang ngủ.

Lấy chìa khóa mở cửa, lúc đẩy cánh cửa ký túc đã cũ thì vẫn phát ra một tiếng “Két”, Sầm Nịnh chỉ có thể tiếp tục đóng cửa lại, vẫn “Két” một tiếng, cô ngừng cả việc hít thở, cô chỉ nghe thấy tiếng bạn cùng phòng trở mình, hình như không có ai bị tỉnh giấc. Sầm Nịnh nhẹ nhõm thở một hơi dài, cẩn thận ngồi lên ghế.

Cô cầm hộp băng cá nhân vừa mua ở phòng y tế nhẹ nhàng để lên bàn, từ ngăn tủ bị khóa lấy quyển nhật ký đã viết nhiều năm ra.

Sầm Nịnh mở quyển nhật ký, thuận tay lật, quyển nhật ký này ghi lại tất cả cảm xúc yêu thầm của cô trong suốt nhiều năm qua, là nơi cất giữ bí mật trong lòng cô, cô không hề nghĩ đến việc có thể có một ngày Lục Tinh Diễn nhìn thấy nó, cũng không nghĩ muốn cho anh nhìn thấy, cô chỉ hy vọng có thể ở trong một góc nhỏ anh không nhìn thấy âm thầm thích anh là đủ rồi.