Chương 40

Lúc này, Giang Vũ ở căn phòng cách vách nghe thấy động tĩnh ở bên này cũng đã đi tới.

Vừa nhìn thấy tình huống này, anh ta lập tức tiến lên hòa giải.

“Mẹ, A Diễn hai người bình tĩnh lại đi, bố trở về mà thấy như vậy lại tức giận cho xem, vốn dĩ sức khỏe của bố gần đây vẫn luôn không tốt lắm.”

“Đưa chìa khóa phòng cho tôi.”

Lục Tinh Diễn dường như không nghe thấy lời Giang Vũ nói, nhìn Tề Huệ đang đỏ mặt trước mặt ra lệnh nói.

“Đưa cho cậu thì thế nào, tôi vẫn có cách mở nó ra, trừ khi cậu dời căn phòng này đi hết, nếu không tôi kiểu gì cũng…”

“Được rồi mẹ, mẹ nói ít lại hai câu đi.”

Giang Vũ tiến lên kéo lấy Tề Huệ, đưa bà ra bên ngoài.

Lục Tinh Diễn đi vào trong phòng, cúi đầu ngồi xuống ghế sô pha, cho đến khi ngoài cửa có người đi vào nhẹ nhàng vỗ vai anh.

“A Diễn, đây là chìa khóa phòng của cô, anh cũng sẽ tiếp tục khuyên nhủ mẹ anh.”

“Cảm ơn, anh.” Lục Tinh Diễn nói xong thì cầm lấy chìa khóa, không ngẩng đầu nhìn anh ta.

Một tiếng anh này lại khiến cho lòng Giang Vũ nổi lên một chút gợn sóng.

Từ sau khi anh ta vào nhà họ Lục, hình như chưa bao giờ nghe anh gọi một tiếng anh.

“Vậy anh về phòng trước đây, còn có chút chuyện của hội học sinh cần xử lý.”

“Ừm.”



Lục Tinh Diễn đối với người anh trai khác cha khác mẹ này thật sự không có quá nhiều tình cảm, thời gian chung sống của hai người không nhiều, trong ấn tượng của Lục Tinh Diễn, con người Giang Vũ vẫn có thể xem như lương thiện, sau khi vào ở nhà họ Lục, vẫn luôn quy củ cũng không suốt ngày giở trò giống người mẹ nuôi của anh ta.

Chỉ có thể nói, đối với anh ta anh không thích cũng chả ghét, anh cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tối nay lại gọi anh ta một tiếng anh, hoặc có lẽ là do sự giúp đỡ của anh ta, nhưng mà lời vừa nói ra khỏi miệng anh đã có chút hối hận rồi, về sau vẫn nên gọi Giang Vũ tương đối thuận miệng, dù sao cũng cảm thấy gọi anh có chút không được tự nhiên.

Sau khi sắp xếp lại những đồ vật bị di chuyển về lại chỗ cũ, sau khi Lục Tinh Diễn xác nhận phòng của mẹ đã khóa thì mới rời khỏi.

Bởi vì chìa khóa của tất cả các phòng ở nhà họ Lục chỉ có một chìa, hơn nữa chìa khóa còn do thợ khóa hàng đầu tỉ mỉ làm ra, người bình thường không có cách nào bắt chước được, cho nên anh không có chút lo lắng nào về chuyện người phụ nữ kia có thể mở căn phòng này.

Trước khi rời Tây Uyển, Lục Tinh Diễn vẫn quay về phòng mình một chuyến, phòng của anh ở tầng ba, mặt hướng về phía hồ bơi, cũng là căn phòng duy nhất hướng nam và bắc, cho nên một thời gian dài không có người ở, vừa mở cửa là mùi mốc xộc thẳng vào mũi.

Trước đây khi rời khỏi đây anh cầm cả chìa khóa theo, đây là lần đầu tiên căn phòng phủ đầy bụi nhiều năm này được mở ra lần nữa.

Ngôi nhà này từ sau khi mẹ qua đời, anh hoàn toàn mất đi tình cảm đối với nơi này.

Sau khi dọn ra ngoài ở, căn phòng này của anh tất nhiên cũng không có cách nào được dọn dẹp, hơn nữa đã qua nhiều năm như vậy, nơi này vẫn luôn không có người đi vào, khắp nơi đều có bụi, nhất là trên bàn học, đã không đếm được có bao nhiêu lớp bụi tích tụ trên đấy nữa.

Cả căn phòng đều trống rỗng, dường như không có thừa ra một vật dụng cá nhân nào.

Tầm mắt của thiếu niên rơi vào một góc trên bàn học, ở đó đặt một khung ảnh.

Lục Tinh Diễn cầm khung ảnh làm bằng gỗ lim trên bàn học lên, đây là bức ảnh lúc anh sinh nhật mười tuổi chụp chung cùng với bố mẹ, ký ức của anh về tấm hình này rất sâu sắc, đêm trước khi sinh nhật mười tuổi, anh vừa làm phẫu thuật ghép tim, xem như là nhặt lại một mạng từ quỷ môn quan, đã có lúc anh cảm thấy mạng mình chỉ đến đây thôi, nhưng mà ông trời vẫn để cho anh được sống tiếp, vẫn luôn sống đến bây giờ, anh rất biết ơn, anh cũng không biết trái tim đang đập trong cơ thể này của mình rốt cuộc là của ai, cũng không có ai nói cho anh biết, và anh rất cảm ơn vì tất cả những điều đó, mặc kệ thế nào, anh mang theo mạng sống của bản thân cà một người nữa tiếp tục cùng tồn tại ở trên thế giới này, đây cũng có thể xem như là một duyên phận rất kỳ diệu.

Bức ảnh này cũng là bức ảnh cuối cùng mà anh chụp chung với bố mẹ trong đời này, bởi vì vài năm ngắn ngủi sau đó mẹ đã rời khỏi nhân thế. Hiện trường xảy ra tai nạn của mẹ Lục rất thảm khốc, sau một trận nổ lớn, không còn lưu lại bất cứ thứ gì, anh không kịp nói lời từ biệt, bà cũng không kịp nói cái gì, cuộc chia tay đột ngột này khiến cho tất cả mọi người đều không kịp đề phòng.

Đời người có đôi khi bạn cũng không biết ngày mai và điều bất trắc cái nào sẽ đến trước, người sống chỉ có thể nỗ lực sống ở hiện tại, tiếp tục quý trọng những thứ nên quý trọng.

Sau khi cầm khung ảnh phủ đầy bụi lau sạch sẽ, Lục Tinh Diễn cũng không ở lại, sau khi khóa cửa thì rời khỏi biệt thự nhà họ Lục.