Chương 43

Lướt Weibo một lúc, xem mấy câu chuyện linh tinh giải trí, cơn buồn ngủ dần dần ập tới. Khi Sầm Nịnh đang chuẩn bị tắt điện thoại đặt lên ngăn tủ đầu giường thì âm thanh thông báo có tin nhắn Wechat vang lên.

【 LXY: Chúc mừng năm mới! 】

Nhìn thấy là tin nhắn chúc mừng năm mới của Lục Tinh Diễn, phản ứng đầu tiên của Sầm Nịnh là anh gửi hàng loạt. Vốn dĩ không định trả lời lại, nhưng theo phép lịch sự nên cô vẫn trả lời lại một tin nhắn.

【 Sầm Nịnh: Chúc mừng năm mới! 】

Cô không ngờ đối phương lại gửi một tin nhắn tới ngay sau đó.

【 LXY: Có tin đồn rằng năm 2012 là ngày tận thế. Cậu có dự định gì không? 】

Người này buồn cười thật, không lẽ ngay cả cái này cũng tin sao?

Ngay lập tức, Sầm Nịnh không biết phải trả lời lại như thế nào, mất một lúc lâu mới đánh được mấy chữ trả lời.

【 Sầm Nịnh: Cậu thật sự tin điều đó à. (Biểu cảm: Ha ha ha) 】

【 LXY: Cậu yên tâm. Kể cả ngày tận thế đến thì tôi cũng sẽ mang túi khóc nhỏ cậu theo chạy cùng. 】

Ai là túi khóc nhỏ chứ, quả nhiên vẫn đang nói đùa.

Sầm Nịnh gửi cho anh tin nhắn cuối cùng của năm 2011.

【 Sầm Nịnh: Ngủ ngon. 】



【 LXY: Ngủ ngon. 】

Trước khi Lục Tinh Diễn tắt điện thoại thì liếc nhìn qua thời gian, mười một giờ mười năm phút. Anh cất điện thoại di động vào túi rồi đi ra ban công bên ngoài. Ánh đèn ở mọi nhà phía xa xăm rất rực rỡ, cũng rất ấm áp, nhưng lại không có liên quan gì đến anh. Anh đã sống một mình trong căn nhà này từ khi còn học cấp ba. Trong trường học, anh bị rất nhiều người vây quanh, bên ngoài trường học cũng có rất nhiều bạn bè, nhưng sau khi tan học trở về nhà thì vẫn là một mình nấu cơm, làm gì cũng đều một mình. Mặc dù ngôi nhà rất lớn, nhưng không thích hợp cho một người ở, nhưng anh cũng chưa bao giờ mời bất kỳ bạn bè nào đến nhà. Năm nay cũng là năm đầu tiên anh không trở về ăn tết ở ngôi nhà ở Tây Uyển. Lục Vân Phong có gọi một cuộc điện thoại cho anh, nhưng anh từ chối không nhận, bởi vì ngôi nhà đó từ lâu đã không còn là ngôi nhà mà anh nhớ đến nữa rồi, nói trắng ra là đã sớm không còn là nhà của anh nữa.

Không ai có thể hiểu được sự cô độc và yếu đuối của thanh niên ấy. Từ đầu đến cuối, trong tim anh có một góc nhỏ đã bị phủ đầy bụi không có bất kỳ ai biết.

Ngay khi Sầm Nịnh vừa mới ngủ chưa đầy một phút, vì quên tắt tiếng điện thoại nên thông báo tin nhắn WeChat đột ngột vang lên, kéo cô từ trong mơ trở về thực tại. Cô lập tức tỉnh táo lại, không còn chút buồn ngủ nào nữa.

Cơn giận vì bị đánh thức sẵn sàng bộc phát bất cứ lúc nào, cô vơ lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường đang định há miệng chửi lớn, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn lại sững người lại.

【 LXY: Tôi đang ở dưới nhà cậu, bây giờ cậu có thể ra cửa không? Tôi có chuyện muốn nói. 】

Tại sao nửa đêm người này còn chạy qua đây, có chuyện gì không thể nói trên WeChat à mà cứ phải nửa đêm nửa hôm đòi gặp mặt nói, dở người à.

Sầm Nịnh còn chưa kịp phản ứng lại nên chỉ có thể tiện tay trả lời bằng một tin nhắn.

【 Sầm Nịnh: Cậu chờ tôi một lát. 】

Gửi tin nhắn xong, cô nhanh chóng rời giường dậy mặc quần áo, sau đó nhìn giờ, đang mười một giờ bốn mươi.

Chắc Dương Tần Phương vẫn đang ở trong phòng khách.

Mà muốn đi ra ngoài thì nhất định phải đi ngang qua phòng khách, cô phải tìm lý do mới được.

Sầm Nịnh mở hé cửa phòng ngủ ra, âm thầm quan sát.



Quả nhiên, cô nhìn thấy Dương Tần Phương đang nhàn nhã cắn hạt dưa, vẫn ngồi trên sô pha chăm chú xem đếm ngược thời khắc năm mới của Xuân Vãn trên tivi.

Sầm Nịnh chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên bước ra khỏi phòng.

“Mẹ, con đi ra ngoài một lát xong sẽ về ngay.”

Ngay khi tay Sầm Nịnh vừa chạm vào tay nắm cửa, cô đã nghe thấy lời nói không thể thương lượng của Dương Tần Phương từ phía sau truyền đến.

“Muộn như vậy rồi còn đi đâu vậy? Con gái đêm hôm ra ngoài không an toàn. Có chuyện gì không thể để mai nói à.”

Con đã là người lớn như vậy rồi chứ có còn là trẻ ba tuổi nữa đâu, có cái gì mà không an toàn.

“Lâm Lộc tìm con, nói muốn đưa đồ cho con, bảo xuống lầu lấy thôi ạ.”

Chỉ có khi Sầm Nịnh lấy Lâm Lộc làm cớ thì Dương Tần Phương mới không nghi ngờ.

Sau khi thuận lợi ra khỏi cửa, bước ra khỏi cổng tiểu khu, từ xa cô đã nhìn thấy một bóng người cao gầy đứng dưới ngọn đèn đường vàng mờ bên kia đường.

Phong cách ăn mặc của Lục Tinh Diễn hôm nay có vẻ khác với thường ngày, anh mặc một chiếc áo khoác len dài có mũ trùm đầu màu đen, quần thể thao màu đen và giày thể thao màu đen, chỉ lộ ra khuôn mặt tuấn tú và hai mắt cá chân thon nhỏ màu trắng. Bộ trang phục toàn màu đen này khiến anh trông càng gầy hơn, gần như hòa vào màn đêm đen sẫm. Nếu không nhờ anh có làn da trắng, Sầm Nịnh có lẽ đã không nhận ra người đối diện là anh.

Không hiểu sao cô luôn cảm thấy Lục Tinh Diễn có chút cô đơn.

Cô bước đến trước mặt anh.

“Sao cậu lại tới đây? Chuyện cậu muốn nói là chuyện gì?”