Chương 48

Nhìn thấy hai nam sinh đang bước ra khỏi cửa hàng, Sầm Nịnh bước nhanh rời đi và đi đến trước quầy hàng nhỏ bán kẹo đường phía đối diện.

Nếu như gặp phải Lục Tinh Diễn và Hà Mộng Kỳ thì sẽ xấu hổ lắm. Lần trước đứng góc tường nghe trộm đã bị anh bắt gặp, có vết xe trước đó, lần này cô không muốn giẫm lên vết xe đổ nữa.

Trong quán cơm Tứ Xuyên.

"Cậu có thể bỏ tay ra rồi."

Giọng điệu của thiếu niên lạnh lùng.

Hà Mộng Kỳ ngay lập tức buông cánh tay vẫn đang khoác lên cánh tay của Lục Tinh Diễn ra và giải thích: "Tớ kêu cậu thực sự chỉ muốn nhờ cậu giúp đỡ, bọn họ đã quấy rầy cuộc sống sinh hoạt và học tập thường ngày của tớ, tớ thật sự không có ý gì khác."

"Tôi có việc phải đi trước đây. Hơn nữa, hiện giờ chúng ta chỉ là bạn bình thường mà thôi, cho dù sau này cậu có cần tôi giúp đỡ thì cũng đừng dùng những cách thức khiến người khác hiểu lầm như vừa nãy nữa."

Thiếu niên lạnh lùng nói xong câu cuối cùng thì bước ra khỏi quán ăn mà không quay đầu ngoảnh lại.

Lục Tinh Diễn vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng trước quầy hàng bán kẹo đường phía đối diện.

Cô gái đang tập trung quan sát người chủ quầy hàng trước mặt đang thành thạo vẽ kẹo đường.

Hai phút trước, cô quay được hai con thỏ.

Ông chủ làm xong hai cục đường hình con thỏ thì đưa cho cô.

Cô gái nói lời cảm ơn, một cái cầm trong tay còn cái còn lại thì cẩn thận quan sát.

Thật đúng là còn tâm tính con nít.



Chàng trai không tự chủ cong khóe môi.

Tuy nhiên giây tiếp theo, anh nhìn thấy một người mà anh không muốn gặp lắm, hoặc có thể nói là một người hoàn toàn không nên xuất hiện ở bên cạnh cô.

Giang Vũ vội vàng chạy đến bên cạnh Sầm Nịnh.

"Xin lỗi, để đàn em đợi lâu rồi, quanh đây không có cửa hàng bán thuốc lá, anh phải đi khá xa mới mua được cho nên về hơi muộn."

"Không sao đâu đàn anh Giang, cái này cho anh nè."

Sầm Nịnh đưa chiếc kẹo đường hình con thỏ còn lại cho Giang Vũ.

"Cảm ơn em."

"Không có gì ạ."

Sầm Nịnh cắn viên kẹo đường trong tay.

Vừa ngọt vừa ngấy, hương vị rất tệ.

Hoàn toàn không ngon bằng cửa hàng bán kẹo đường ở Huyên Thành.

"Khóe miệng em bị dính rồi."

Giang Vũ vừa nói vừa giơ tay nhẹ nhàng lau đi vết nước đường bên khóe môi cô, giống như loại hành vi này đối với anh là đương nhiên, anh cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Sầm Nịnh cảm thấy rằng hành vi này của anh quá thân mật và không phù hợp cho lắm, hơn nữa họ vừa mới quen nhau ngày hôm nay.

Câu nói đó nói như nào ấy nhỉ, phòng trộm phòng sói phòng đàn anh, ngay khi cô vừa lên đại học, bạn cùng phòng của cô đã phổ cập kiến thức này cho cô.



Vậy thì Giang Vũ có phải cũng là loại người này sao?

Thực ra trông anh lại như chính nhân quân tử.

Cô gái đỏ mặt, hoàn toàn quên mất chuyện hai người ở quán cơm Tứ Xuyên đối diện, hành động này của Giang Vũ khiến cô hoàn toàn quên mất mục đích mua kẹo đường ban đầu là để trốn tránh Lục Tinh Diễn và Hà Mộng Kỳ.

"Trở về trường học thôi."

Giang Vũ không để ý đến sự bối rối của cô, nói xong cứ thế sải rộng chân bước về phía trước.

Sầm Nịnh đi theo bước chân của anh, đi được vài bước mới chợt nhớ ra điều gì đó, cô quay đầu nhìn lại quán cơm Tứ Xuyên.

Cửa quán trống rỗng, không có ai ở đó, không biết anh và Hà Mộng Kỳ có còn ở trong quán hay không.

Dập tắt ý nghĩ đáng sợ muốn quay lại quán cơm Tứ Xuyên lại, cô về thẳng về trường.

Toàn bộ cảnh tượng mới nãy ở sạp hàng đồ chơi bằng đường lọt vào mắt Lục Tinh Diễn.

Vốn dĩ anh định đến gọi cô đi cùng, khi nhìn thấy cô vừa nói vừa cười với Giang Vũ, Giang Vũ còn làm hành động mập mờ như vậy với cô, anh bảo không ghen là không có khả năng.

Rốt cuộc quan hệ của cô với Giang Vũ là gì, trong đầu anh xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn không đến hỏi cô.

Anh không có lý do gì để đến chất vấn cô, mà một người bạn bình thường như anh cũng không có quyền can thiệp vào chuyện của cô, anh biết rõ thân phận hiện tại của mình chỉ là bạn cấp ba của cô, nhiều nhất cũng chỉ có thêm một quan hệ bạn bè bình thường.

Cuối cùng, Lục Tinh Diễn cũng chỉ tự cười nhạo bản thân, đi sang bên kia đường.

Bóng dáng anh nhanh chóng bị đám người cười đùa trên phố che khuất, từ đầu đến cuối Sầm Nịnh không hề thấy anh.