Chương 47

"Không phiền gì đâu ạ. Thiến Thiến là bạn cùng phòng và cũng là bạn học cùng lớp của em, giúp đỡ là điều nên làm ạ. Đàn anh có việc gì thì xin liên hệ với em, em sẽ cố gắng để giúp đỡ hết sức có thể."

Giang Vũ cười cười, lại hỏi cô: "Em ăn cơm tối chưa? Anh biết trước cổng trường có một quán ăn nhỏ, hương vị không tệ, nếu em chưa ăn thì anh mời em."

"Vậy khiến anh phải tiêu pha rồi."

"Cũng đâu tiêu pha gì đâu."

Sầm Nịnh không ngờ rằng lần này chỉ vừa mới gặp mặt, đàn anh Giang này đã nhiệt tình như vậy rồi, cô từ chối thì cũng không tốt lắm, vậy nên chỉ đành phải đồng ý.

Hai người đi dạo trong khuôn viên trường, nhìn qua trông rất xứng đôi, có học sinh đi ngang qua đều liếc mắt nhìn bọn họ.

Thỉnh thoảng có học sinh nhận ra Giang Vũ và chủ động chào hỏi anh, Giang Vũ cũng lễ phép đáp lại.

Sầm Nịnh cảm thấy mình luôn bị những cặp mắt tò mò đó theo dõi trên suốt đường đi, điều này khiến cô cảm thấy không được tự nhiên.

Lẽ nào trong trường học, Giang Vũ cũng nổi tiếng như Lục Tinh Diễn sao?

Cuối cùng cũng ra khỏi cổng trường, Giang Vũ đưa cô đến khu phố ẩm thực ngoài cửa đông của trường.

Hai người đến một quán cơm Quảng Đông do Giang Vũ giới thiệu.

"Đồ ăn của quán này ăn rất ngon, ban bọn anh thỉnh thoảng đến đây ăn tối."

"Thực ra thì, đàn anh, anh cứ tìm bừa một quán ăn ven đường là được rồi, chỗ này trông giá khá đắt."

"Không sao, em thích ăn gì thì cứ việc gọi."



Trên mặt Giang Vũ vẫn giữ nụ cười đúng mực, dịu dàng và vô hại như cũ.

Sầm Nịnh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gọi bừa một vài món ăn.

Trong bữa ăn, Giang Vũ hỏi về một số sở thích hứng thú thường ngày của cô, hai người trao đổi về tình hình học tập gần đây, trò chuyện xem như khá vui vẻ.

Ăn tối xong cũng đã hơn bảy giờ tối, Giang Vũ đề nghị đưa Sầm Nịnh về, Sầm Nịnh nói vẫn còn sớm và muốn tự mình đi dạo nên bảo Giang Vũ về trước.

Vì vậy, cuối cùng, Giang Vũ lang thang trên đường phố cùng với cô.

Bởi vì phố ẩm thực này gần trường học nên làm ăn rất tốt, hầu hết những người đến ăn đều là sinh viên của Đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh với trường cao đẳng đào tạo nghề Hà Thanh.

Đến tối thì lại càng náo nhiệt hơn.

Đây là lần đầu tiên Sầm Nịnh đến đây, bình thường ngoài việc đến lớp ra thì cô đều dành thời gian ở thư viện và đi làm thêm, cô quả thực không có nhiều thời gian để ra ngoài đi dạo. Đến Bắc Kinh lâu như vậy rồi, thực ra còn rất nhiều chỗ cô chưa đi từng đến chơi.

Hai người đi dạo một lúc, Giang Vũ nói rằng anh muốn mua thuốc lá, gần đó không có cửa hàng tạp hóa nào nên Giang Vũ bảo Sầm Nịnh cứ đi dạo trước, lát nữa anh ấy sẽ quay lại tìm cô sau.

Con đường này không có ngã rẽ, một đường dẫn thẳng đến cuối, anh hoàn toàn không lo Sầm Nịnh lạc đường, hơn nữa hiện tại trên điện thoại di động đều có phần mềm chỉ đường nên việc tìm đường rất thuận tiện, không còn phải hỏi lần lượt từng người qua đường một hay dựa vào bản đồ giấy tìm đường như trước nữa.

Sau khi Giang Vũ rời đi không bao lâu, Sầm Nịnh bị thu hút bởi quầy hàng di động bán kẹo đường.

Trên con phố ẩm thực này vậy mà lại có người bán kẹo đường.

Một nhóm trẻ con đang ồn ào vây quanh gian hàng để xin người lớn mua cho chúng kẹo đường.



"Không mua không mua, ăn quá nhiều kẹo sẽ sâu răng."

Cha mẹ luôn từ chối mua kẹo đường cho con với lý do sâu răng, trẻ con cũng thường khóc rống một lúc mới bỏ đi.

Sầm Nịnh đang định đi đến quầy hàng bán kẹo đường đối diện, nhưng còn chưa đi tới đó, cô đã nghe thấy vài giọng nói quen thuộc từ quán cơm Tứ Xuyên bên cạnh.

"Đây là bạn trai của tôi Lục Tinh Diễn, sau này xin các cậu đừng làm phiền tôi nữa."

Là Hà Mộng Kỳ.

Sầm Nịnh dừng bước chân và nhìn theo hướng âm thanh.

Cô thấy một vài người đứng trong quán.

Hà Mộng Kỳ đang khoác cánh tay của Lục Tinh Diễn cảnh cáo hai nam sinh còn lại, trong khi Lục Tinh Diễn vẫn đút tay vào túi với vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng như núi băng.

Vậy là bọn họ đã quay lại với nhau?

Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Sầm Nịnh, trong nháy mắt cô thấy có chút mất mát.

"Lục Tinh Diễn, phải không? Được, tôi đã nghe đại danh của cậu từ hồi trung học rồi, khi nào rảnh thì làm vài trận bóng."

"Luôn sẵn sàng tiếp đón."

Lục Tinh Diễn lạnh lùng trả lời.

Chàng trai với mái tóc nhuộm xanh đột nhiên cảm thấy mất hứng thú, cậu ta kéo nam sinh còn lại hậm hực rời đi.