Chương 46

Lời đồn về ngày tận thế cứ lặng lẽ trôi qua như vậy.

Kỳ nghỉ đông kéo dài một tháng rưỡi trong nháy mắt đã kết thúc.

Trong kỳ nghỉ đông, Sầm Nịnh đã tìm được một công việc làm bán thời gian trong một hiệu sách tư nhân ở Huyên Thành và nhận được một tháng lương.

Chủ hiệu sách là một phụ nữ trạc ngoài ba mươi, vô cùng dễ gần.

Cô ấy cũng cảm thấy mình và Sầm Nịnh rất hợp nhau, cũng hứa sẽ cung cấp cho Sầm Nịnh cơ hội làm việc bán thời gian vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè trong suốt bốn năm đại học. Chỉ cần trở lại Huyên Thành vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè thì, Sầm Nịnh có thể liên hệ trực tiếp với cô ấy.

Đợi đến khi trở lại trường học đã là tháng 3 năm 2012.

Chương trình học kỳ hè dành cho sinh viên năm nhất dày đặc hơn nhiều so với kỳ thu, từ thứ hai đến thứ sáu đều có các tiết chuyên ngành và tiết tự chọn. Vì vậy khi bắt đầu học kỳ này, Sầm Nịnh đã đoán trước được rằng cô sẽ không có quá nhiều thời gian để đi làm thêm nữa.

Hôm đó không có tiết học, Sầm Nịnh đang đọc sách trong ký túc xá thì nhận được cuộc gọi vội vàng từ cô bạn cùng phòng Phương Thiến Thiến.

"Nịnh, giờ cậu có đang ở ký túc xá không?"

"Có"

"Cậu giúp tớ một việc đi."

Hóa ra là Phương Thiến Thiến nhờ Sầm Nịnh giúp chuyển một số tài liệu, cô ấy có việc gấp tạm thời phải về quê, trong thời gian ngắn không thể trở lại được.

Sầm Nịnh cầm tài liệu Phương Thiến Thiến đặt trên bàn lên và đi ra ngoài.

Phương Thiến Thiến đưa thông tin liên lạc của Giang Vũ cho cô và yêu cầu cô gọi trực tiếp cho Giang Vũ.



Năm phút trước, Sầm Nịnh đã gọi cho số lạ đó, số điện thoại đó là ở Huyên Thành, xem ra vị đàn anh này là đồng hương của cô.

"Alo, xin chào, xin hỏi anh có phải là đàn anh Giang Vũ không ạ?"

"Phải."

Giọng nói của đối phương trầm thấp nhưng tràn đầy từ tính, dường như trưởng thành hơn so với những nam sinh ở tuổi này, khiến người nghe cảm thấy an toàn một cách khó hiểu.

"Em là Sầm Nịnh, là bạn cùng phòng của Phương Thiến Thiến ạ."

"Anh biết, cô ấy đã nói cho anh biết rồi, hiện giờ em đang ở đâu, anh qua lấy tài liệu."

"Không cần phiền đàn anh vậy đâu, em vừa hay cũng chuẩn bị đi ra ngoài, để em mang qua cho anh, anh gửi địa chỉ cho em đi."

Sầm Nịnh nghe thấy một số tiếng ồn ở đầu bên kia của điện thoại, dường như có rất nhiều người xung quanh anh.

"Vậy phiền em đợi anh ở cửa tòa giảng dạy khu B. Anh còn đang họp ở đó, sẽ kết thúc ngay thôi."

"Dạ được ạ."

"Vậy lát nữa gặp."

"Vâng, lát nữa gặp ạ."

Sầm Nịnh đi được nửa đường thì nhớ ra quên cầm điện thoại di động nên đã quay trở lại ký túc xá lấy, vì vậy cô đã chậm trễ một chút thời gian.

Khi cô đến cửa tòa giảng dạy ở khu B, Giang Vũ đã đợi ở đó rồi. Thực ra cô đã nhìn thấy ảnh của Giang Vũ trước đó ở trong điện thoại của Phương Thiến Thiến, là do cô ấy chụp trộm. Vậy nên, cô không thể nhìn nhầm người được, bởi vì đó cũng là một gương mặt khiến người khác khó thể quên. Khi cô thực sự nhìn thấy anh ở ngoài đời, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Phương Thiến Thiến lại si mê anh và ảnh của anh đến vậy, Giang Vũ quả thực còn có khí chất và đẹp trai hơn cả trong ảnh.



Cô bước thẳng đến trước mắt Giang Vũ và chào anh.

"Xin chào đàn anh Giang Vũ, em là Sầm Nịnh."

Giang Vũ cúi đầu nhìn cô gái trước mặt, có vẻ hơi kinh ngạc.

"Em biết anh sao?"

"Em đã nhìn thấy ảnh của đàn anh trên bảng thông báo của trường."

Sầm Nịnh tạm thời bịa ra một lý do hợp lý lấp liếʍ cho qua.

Cô cũng không thể nói rằng cô biết anh là do nhìn thấy ảnh chụp trộm của anh trên điện thoại di động của bạn cùng phòng.

Nếu nói như vậy, Phương Thiến Thiến mà biết chắc chắn sẽ lập tức từ quê trở lại để tìm cô tính sổ ngay.

"Thì ra là như vậy."

"Em xin lỗi anh ạ, để anh phải đợi lâu như vậy."

Cô đưa một chồng tài liệu trên tay cho Giang Vũ.

Hôm nay Sầm Nịnh mặc một chiếc áo len có mũ trùm đầu hoạt hình màu hồng nhạt, váy dài màu trắng và giày vải trắng, váy vừa hay dài đến mắt cá chân, mái tóc được búi củ tỏi một cách tùy ý, trông vừa trong sáng vừa đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt nai con xinh đẹp long lanh, khi nhìn người khác luôn mang một cảm giác ngây thơ vô tội, khiến người khác rất khó quên.

Giang Vũ nhận tài liệu.

"Không có việc gì đâu, anh cũng vừa mới xuống lầu. Em có thể lưu lại số điện thoại của anh, gần đây bạn học Phương Thiến Thiến tạm thời có chút việc trong nhà không thể trở về trường, có lẽ sẽ phải phiền em tiếp nhận một số công việc ở ban tuyên truyền của trường gần đây. Ban tuyên truyền hiện đang lên kế hoạch cho một sự kiện giao lưu học thuật cấp thành phố sẽ được tổ chức tại trường học của chúng ta, do vậy mấy ngày tới có lẽ sẽ phải phiền em rồi."