Chương 4-2: Gia tài bạc triệu (2)

Lục U nghĩ đến học bổng kỳ này, cuối cùng vẫn là nên nhận sai, nghiêng đầu.

"Cho dù sự thật thế nào, nếu cô chỉ muốn nghe một câu "Xin lỗi" của tôi, vậy thì để tôi nói."

Cô mở miệng định nói xin lỗi, thế những phía sau lại vang lên một tiếng "ầm" thật lớn, khiến mọi người đều giật mình.

Cửa phòng giáo vụ bị một người trực tiếp đạp ra.

Không sai, là đạp.

Chàng trai bên ngoài vẫn đang mặc áo hoodie, quần dài ôm lấy chân thon, cả người giống như phát sáng đến chói mắt.

"Xin lỗi con mẹ mày!"

Giọng điệu của anh phá lệ phách lối.

Lục U trơ mắt nhìn chàng trai quen thuộc bước đến.

Cô bỗng nhớ đến hồi cấp ba, có một lần anh cũng giống thế này đi đến trước mặt cô giáo chủ nhiệm, trực tiếp kéo tay cô ra khỏi phòng hong.

Chỉ vì... muốn mời cô ăn bánh kem mừng sinh nhật 17 tuổi. Anh bị cảnh cáo đuổi học.

Tưởng Đạc ngồi lên ghế làm việc của chủ nhiệm giáo vụ, xoay một vòng nhìn về phía Chu An Ny.

"Cái mồm tùy tiện của cô, coi chừng ông đây cắt nốt nửa tóc còn lại bây giờ."

Khóe miệng anh nở một nụ cười lãnh đạm, dọa Chu An Ny run rẩy vội vàng trốn ra sau lưng mẹ.

Chủ nhiệm giáo vụ nhìn thấy vị tổ tông nhà họ Tưởng này thì lập sức thay đổi sắc mặt. "Tưởng Đạt, em... Chúng tôi có chuyện muốn hỏi, chuyện của Chu An Ny là em làm sao?"

"Tôi làm." Tưởng Đạc thoải mái thừa nhận. "Còn không phải đang đến đây xin lỗi cô ta sao?"

"Em đến nói xin lỗi?" Chủ nhiệm giáo vụ lập tức thở phào.

Tưởng Đạc giật giật gấu váy trắng của Lục U, kéo cô ra sau lưng mình. "Chuyện gì thì nói với ông đây, đừng có ức hϊếp trẻ con.

Lục U giật lại váy, trong lòng tự nhủ: anh mới là đồ trẻ con, cả nhà anh là đồ trẻ con!

Chủ nhiệm giáo vụ lập tức hòa giải: "Nếu em đã tới, cũng đồng ý chịu trách nhiệm, vậy em xin lỗi Chu An Ny đi, xin bạn ấy thứ lỗi."

Tưởng Đạc cong môi, không thèm nói chuyện với Chu An Ny mà là nhìn về phía bà Chu. "Muốn tôi xin lỗi? Cũng được thôi, nhưng mà... mấy người có dám nhận không?"

Sắc mặt bà Chu lập tức biến đổi.

Theo đạo lí mà nói, chuyện này bọn họ vốn nên cầm ảnh đi tìm Tưởng Đạc. Nhưng bà ta làm gì có gan đến Tưởng gia tìm người chứ?

Tưởng thị kinh doanh mở rộng khắp cả nước, dù Tưởng Đạc là con riêng không được Tưởng gia coi trong nhưng dù sao vẫn là họ Tưởng. Cộng thêm tính cách không thèm kiêng dè ai của anh, bà ta làm sao dám đắc tội với vị tiểu Diêm Vương này?

Vậy nên mới đi tìm quả hồng mềm để bóp!

Bà Chu mỉm cười, hòa hoãn nói: "Không cần, không cần. Đứa nhỏ này tôi vốn đã không thích cái đồ màu mè như lông gà của nó, cậu cắt đi chính là giúp tôi nhẹ lòng."

Chu An Ny tức đến dậm chân: "Mẹ, sao mẹ lại..."

Bà Chu uy hϊếp cô: "Đi nhanh."

Nói xong bà cầm tay con gái, muốn rời khỏi phòng giáo vụ.

"Ai bảo mấy người đi?" Tưởng ĐẠc mặt mày lạnh nhạt quét về phía hai mẹ con ở cạnh cửa. "Con của bà ủy khuất liền đến tìm công bằng, đứa trẻ nhà tôi vô duyên bị kéo vào chẳng lẽ không cần được xin lỗi sao?"

"Nhà cậu?"

Tưởng Đạc đẩy Lục U, kéo bánh bao nhỏ đang giận dữ ra trước mặt bọn họ, nửa đùa nửa thật nói: "Giới thiệu một, em gái Lục, người suýt nữa đã đính hôn với tôi."

Lục U trừng mắt nhìn Tưởng Đạc một chút. Anh mỉm cười, mặt mày ngả ngớn phong lưu.

Bà Chu biết hai nhà Tưởng Lục có tình nghĩa lâu dài, nhưng Lục gia đã sớm rơi đài, mấy năm này Tưởng gia tựa hồ cũng không có ý định hỗ trợ họ.

Lại còn nghe nói chuyện kết thông gia đã sớm hủy bỏ, là Lục gia chủ động.

Không nghĩ tới Tưởng Đạc vẫn che chở cho Lục U.

Bà khẽ cắn môi, đẩy Chu An Ny: "Xin lỗi Lục U đi."

Chu An Ny không phải là trẻ con, biết lợi ích của mình cũng liên quan đến Tưởng gia. Cô ta không dám không nghe lời mẹ, đang định xin lỗi thì lại nghe Lục U nói: "Không cần, không có việc gì."

Chu An Ny âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Tưởng Đạc không hiểu nhìn về phía Lục U.

Cô gái nhỏ đeo cặp sách, lạnh nhạt nói với chủ nhiệm giáo vụ: "Thư thầy, nếu như không có chuyện gì, em xin phép về trước."

Chủ nhiệm giáo vụ đối với biểu hiện của Lục U cực kỳ hài lòng, cũng biết đứa nhỏ này muốn giữ chút mặt mũi cho Chu gia , không đến mức huyên náo.

Người ở dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu, nhất là khi nhà cô lại còn đang trong hoàn cảnh này.

"Được được được, làm phiền em rồi. Học bỗng lần này vẫn dựa theo thành tích như cũ, em không cần lo lắng."

"Vâng."

Lục U quay người rời khỏi văn phòng.

...

Cái lạnh cuối đông vẫn chưa biến mất, cây tuyết tùng bên con đường mòn rợp bóng cây trong khuôn viên vẫn còn treo những lớp tuyết pha lê mỏng manh chưa tan.

Tưởng Đạc đi ở sau lưng Lục U, nhìn cô.

Cô gái nhỏ đi dưới bóng cây, váy trắng phác hoạ eo thon nhỏ, đường mượt mà tuyệt đẹp, cảnh tuyết xung quanh dường như chỉ làm nền cho cô, giống như một tiên nữ đi lạc xuống trần gian.

Cô gái nhỏ của anh đã trưởng thành rồi.

Trong trí nhớ anh khi đó là dáng vẻ thế nào?

Hình ảnh sâu đậm nhất trong tâm trí của Tưởng Đạc là dưới gốc cây long não ở trường trung học Thanh Phủ sau cơn mưa, cô gái nhỏ ôm một chồng sách dày đi giữa bóng cây xanh rậm rạp ...

Chiếc váy trắng còn lấm tấm nắng sau cơn mưa làm anh xao xuyến cả mùa hè.

Anh luôn biết rằng, cô gái nhỏ này phải là của anh.

Nhưng về sau lại nghe nói cô thích người khác, là người của hội học sinh, nam thần trong mắt tất cả nữ sinh.

Cái này không tính là gì, Tưởng Đạc cũng cho rằng nam thần này có gì khác người.

Điều khiến anh đau lòng là... khi Lục U nhìn về phía Hứa Trầm Chu , đáy mắt cô tỏa sáng lấp lánh.

Anh ghen tuông... muốn nổi điên.