Chương 4-3: Gia tài bạc triệu (3)

Về sau, Tưởng Đạc nhận được thông báo trúng tuyển đại học Maryland. Anh biết đi lần này ít nhất cũng phải ba năm năm mới có khả năng quay về.

Tưởng Đạc ngồi ở phòng chờ máy bay nhắn cho cô một tin nhắn, soạn hết hai giờ đồng hồ, viết một đống lời thổ lộ từ tận tâm can. Nói cho cô biết anh thích cô đến nhường nào,

Thích đến nỗi mỗi lúc trời tối đi ngược qua sân thể dụ chỉ vì muốn gặp thoáng qua cô trong nháy mắt.

Thích đến nỗi sưu tập cô mọi thứ cô đã dùng: ngòi bút , dây thun. . . quý như bảo vật

Thích đến nỗi. . . Muốn thành toàn mong ước của cô.

Cuối cùng, Tưởng Đạc vẫn xóa bỏ tất cả lời thổ lộ, chỉ nhắn một câu nói nhảm——

"Khi nào kết hôn nhớ mời ông đây đi uống rượu mừng."

Mãi cho đến khi anh đến chỗ check-in, tin nhắn điện thoại vẫn chưa được Lục U trả lời lại.

Cô chưa từng thích anh...

Tưởng Đạc dùng đầu ngón tay dùng sức lau đi cảm giác ấm nóng ở khóe mặt.

Với tài năng của mình, anh chỉ mất một thời gian ngắn để lấy bằng và trở về Trung Quốc, trở thành cố vấn cấp cao đặc biệt của Phòng Tội phạm Thành phố Thanh Phù.

Ngay cả những người chú trong nhà họ Tưởng năm xưa không muốn nhìn thấy đứa con ngoài giá thú này bởi vì thân phận của anh mà bây giờ cũng phải khách khí.

Anh muốn dùng thời gian để xóa tan tình cảm đối với cô.

Kết quả phát hiện ra, thời gian càng trôi đi, anh càng chìm sâu hơn.

...

Tưởng Đạc nhớ lại quá khứ, không để ý cô gái nhỏ phía trước đã dừng bước.

Anh va phải lưng cô, suýt khiến cô bị liên lụy ngã xuống.

May là anh kịp thời ổn định người lại, lập tức đỡ cô.

Lục U vội vàng không kịp chuẩn bị đã bị anh ôm vào lòng, trán mất cân bằng va phải l*иg ngực anh, hơi thở toát lên mùi gỗ trầm hương xen với bạc hà.

Chiều cao của cô cùng lắm cũng chỉ cao đến Tưởng Đạc, cho nên lúc đυ.ng vào ngực chàng trai, giống như đem lại cảm giác an toàn.

Cô tránh ra khỏi người anh, hỏi: "Anh đi đường không nhìn đường sao?"

Tưởng Đạc tiện tay bứt một nhánh hoa vân vê, bất cần đời cười nói: "Không nhìn đường, nhìn em."

Lục U biết tính tình anh phong lưu , không thèm đáp lại câu đùa của anh: "Chuyện ban nãy, vốn nên là cảm ơn anh giúp em giải vây, nhưng sự tình lại vì anh nên mới vậy. Chúng ta coi như hòa nhau, em không cảm ơn anh nữa."

"Tùy em."

"Anh bây giờ về không đi nữa sao??"

"Không đi nữa, ba anh trúng gió rồi." Tưởng Đạc không tim không phổi nói: "Ông ấy gọi anh về chia tài sản."

Lục U nhăn mày, lo lắng hỏi: " Bác Tưởng bệnh tình rất nghiêm trọng sao?"

"Ừ, nói chuyện khó khăn, có điều tính tình không hiền. Vừa thấy anh trở về đã cầm quả táo trên bàn ném vào mặt."

"..."

"Anh chọc ông ấy tức giận!"

Tưởng Đạc nhún nhún vai: "À còn nữa, chuyện này có lẽ thật sự làm cho ba anh tức chết, chắc anh phải trốn đi hai ngày mới được."

"Chuyện.. chuyện gì vậy?"

"Chậu hoa lan kia, ba anh muốn anh chăm sóc, bị anh ném xuống hồ rồi."

Lục U nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt tại bờ sông, anh có ôm một chậu hoa lan, có lẽ đó chín là đồ vật mà bác Tưởng trân quý, bắt Tưởng Đạc chăm sóc.

Lục U nói: "Hạ Minh Phi nói kia chậu hoa đó hơn mấy trăm vạn!"

Tưởng Đạc liếʍ liếʍ môi: "Đúng vậy, ba anh bảo anh chăm sóc chậu hoa này, cũng không nói trước là cất di chúc bên trong đó. Thật là xấu hổ mà!"

"... . . . . ."

Lục U cảm thấy, bác Tưởng thật sự bị anh làm cho tức chết.

"Anh mau xin lỗi bác Tưởng đi, nói rõ một lần nữa với ông ấy, sau đó gọi luật sư làm lại di chúc một lần nữa."

"Không sao đâu, ông đây bây giờ cứng cáp lắm." Tưởng Đạc liếc cô một chút: "Em là đang quan tâm anh à?"

Lục U đương nhiên quan tâm, cô biết Tưởng Đạc từ bé đã luôn bị ức hϊếp, chưa từng được đối xử công bằng.

Bác ấy đem di chúc giấu ở chậu hoa đưa cho anh, rõ ràng là muốn đền bù những năm ủy khuất của anh.

Cứ như vậy làm mất thì sao có thể không nóng nảy được!

"Anh. . . Bây giờ anh nhanh đi tìm ông ấy nói rõ tình huống, đừng chậm trễ nữa." Cô thúc giục Tưởng Đạc: "Nhất định phải xin lỗi thật chân thành, không cho phép cười đùa tí tởn đâu đấy."

"Yên tâm, di chúc ông ấy viết khi đó có luật sư ở cạnh, đã chuẩn bị dự phòng rồi."

Lục U nghe vậy nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì tốt."

Tưởng Đạc mỉm cười nhìn qua cô: "Sao em không hỏi anh được chia nhiều hay ít?"

"Mặc kệ nhiều hay ít, đây đều tâm ý của bác Tưởng dành cho anh." Cô nói : "Điều này chứng minh, trong lòng của ông ấy không phải là không có anh."

Tưởng Đạc khóe môi nhếch lên một tia lạnh lùng chế giễu.

Quả thật, những năm đó ba anh vì sợ vợ mà bỏ qua đứa con ngoài giá thú này.

Nhưng mà, lần này anh học thành trở về, vừa về đến đã đảm nhiệm vị trí cố vấn cao cấp của tổ trọng án hình sự trinh sát.

Toàn bộ Tưởng gia đều trợn tròn mắt, nhất là mấy người anh trai từ nhỏ đã ức hϊếp anh bây giờ lại chẳng làm nên trò trống gì.

Điều khiến bọn họ bất ngờ là di chúc của Tưởng lão gia.

Ông ấy yên lặng... . đem toàn bộ cơ nghiệp của Tưởng gia giao hết cho đứa con riêng này, một phần cũng không cho người khác.

Lần này Tưởng Đạc tới đây, chính là vì mãn nguyện muốn đem hết thảy mọi chuyện kể cho tiểu thanh mai của mình. Để cô biết anh bây giờ chính là người đàn ông giàu có nhất Trung Quốc này.

Có điều cô lại không hỏi.

Thật phiền phức mà.

...

Tưởng Đạc lại nói: "Vừa rồi vì sao lại không để cô ta xin lỗi?"

Lục U thờ ơ quay đầu: "Không cam tâm, miễn cưỡng xin lỗi lại đáng giá mấy đồng tiền."

"Không chân thành xin lỗi thì không đáng tiền." Hắn cười cười: "Nhưng cả mặt thì thoải mái không phải sao."

"..."

Lục U lắc đầu: "Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu."

Cô sớm đã không "tiểu công chúa" không sợ trời không sợ đất ngày xưa nữa. Cuộc sống bức bách, thỉnh thoảng một câu nói có thể giải quyết sự tình thì tại sao lại không làm chứ.

Mặt mũi có thể đổi ra tiền sao?

Tưởng Đạc hỏi nàng: "Vậy em cúi đầu thì trông thấy gì?"

Lục U khẽ vuốt cằm, nhìn xem cỏ dại mọc lan tràn trên phiến đá: "Đường dưới chân."

Không có phương hướng, cũng không đoán được tương lai.

Tưởng Đạc cùng cô trầm mặc không nói gì, đi một lát thì bỗng nhiên quỳ một bên gối xuống.

Lục U còn tưởng anh nhặt gì, cúi đầu nhìn lại đã thấy anh cầm dây giày bị lỏng của cô lên.

Sau đó tỉ mỉ, buộc lại nhìn nơ bướm đâu ra đấy cho cô.

Không biết anh cố ý hay vô tình. . . . Dù sao tại thời điểm cô cúi đầu trong chốc lát, không chỉ nhìn thấy đường dưới chân.

Còn có anh nữa.