Chương 5-1: Củ khoai nóng bỏng (1)

Một chiếc xe Bentley chạy vào sân trường, thu hút sự chú ý của nhiều sinh viên.

Bên trong xe, Hứa Trầm Chu bật tai nghe Bluetooth, dịu dàng đáp lại lời Lâm Vãn Vãn.

“Ừm, vào đoàn phim nhớ biểu hiện tốt, kịch bản này không tồi.”

“Trầm Chu, cảm ơn anh đã cho em cơ hội này.”

“Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn.”

“Đêm nay anh bận không, em muốn mời anh ăn bữa cơm.”

Hứa Trầm Chu đã lái xe tới trước ký túc xá nghiên cứu sinh, dừng lại dưới tàng cây long não tươi tốt: “Đêm nay không được, anh còn có việc.”

“Là chuyện công việc sao?”

“Ừ, cúp máy đây.”

Hứa Trầm Chu cúp máy, cắt đứt câu hỏi của người phụ nữ trong điện thoại.

Anh ta gọi cho Lục U hai cuộc, Lục U không nhận, vì thế lại nhắn tin: “Anh tới rồi, xuống đi.”

Lục U vẫn không đáp.

Xe Bentley cứ như vậy hiên ngang dừng trước cửa ký túc xá, trêu chọc không ít ánh mắt của các bạn học.

Trong ký túc xá, Tô Nhị đắp mặt nạ, gõ cửa toilet: “Nè nè, bạn trai cậu tới!”

Toilet có tiếng nước truyền đến, Lục U đang ở tắm rửa, ung dung đáp: “Anh ta không phải bạn trai tớ.”

“Nhưng anh ta tới tìm cậu mà, xe đỗ ở dưới lầu nửa tiếng rồi.”

“Anh ta thích thì cứ chờ đi.”

Lục U không chút hoang mang lại tắm thêm nửa tiếng nữa, chậm chạp đi ra, lúc sấy tóc trước gương thì nhìn vào điện thoại.

Có năm cuộc gọi nhỡ, còn có một tin nhắn ngắn gọn.

“Anh tới rồi, xuống đi.”

Lục U cười lạnh, giọng điệu ra lệnh của anh ra vẫn trước sau như một.

Mấy năm nay, Hứa Trầm Chu đã quen với việc cô ngoan ngoãn nghe lời nên luôn hất hàm sai khiến, quát mắng cô.

Lục U thuận tay nhắn lại: “Không xuống, không muốn thay áo ngủ, anh có việc gì không?”

Hứa Trầm Chu nhanh chóng gọi tới.

Lục U tắt máy sấy đi, nhận điện thoại.

“Lục U, rốt cuộc em muốn như thế nào?”

Hứa Trầm Chu ép giọng xuống mức trầm, có thể nghe ra anh ta đã rất nóng nảy, nhưng vẫn kiềm chế tính tình.

“Tôi không muốn thế nào cả, chỉ hy vọng anh đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, chúng ta đã chia tay rồi.”

Ngay từ đầu, Hứa Trầm Chu cho rằng Lục U chỉ đang giận dỗi, cho nên anh ta cố tình lơ cô hai ngày, để cô tự mình nghĩ kỹ.

Dù sao bây giờ tình huống trong nhà cô cũng như vậy, Hứa Trầm Chu là cây đại thụ duy nhất cô có thể bám vào.

“Lục U, mẹ em nằm viện, ngày nào cũng cần dùng đến tiền, nhà em còn thiếu nợ, cho dù em vẽ được bao nhiêu bảo thảo và làm bao nhiêu việc đi nữa thì cũng không thể trả nổi. Dưới tình huống này, em chắc chắn muốn chia tay với anh?”

Lục U siết chặt nắm tay.

Cô biết, tình cảm giữa cô và Hứa Trầm Chu sớm đã không hề bình đẳng.

Lúc Hứa Trầm Chu theo đuổi cô, gia cảnh cô vượt trội hơn, có lẽ không cảm nhận được sự tinh tế do mối quan hệ địa vị kinh tế này mang lại.

Nhưng sau khi gia đình cô phá sản, Lục U dần nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Hứa Trầm Chu.

Mặc dù anh ta yêu thương cô, cưng chiều cô, nhưng chỉ giữ cô như một con chim vàng.

Không ngờ có một ngày, con chim vàng cũng sẽ thoát khỏi l*иg giam.

“Hứa Trầm Chu, bệnh của mẹ tôi chưa từng nhận một đồng tiền từ anh, trước không có, về sau cũng không cần.”

Lục U chống đỡ lòng tự tôn còn sót lại, nói xong những lời này.

Hứa Trầm Chu sửng sốt vài giây, nói: “Lục U, tích cách em vẫn hiếu thắng như vậy. Tình huống trong nhà đang khó khăn, vì sao em không thể cúi thấp đầu?”

Vì sao em không thể cúi đầu.

Lục U nhớ tới người đàn ông ngồi xuống buộc dây giày cho cô.

Cô cười lạnh, hỏi lại Hứa Trầm Chu: “Anh bảo tôi cúi đầu, cúi đầu có thể nhìn thấy gì?”

Hứa Trầm Chu không hiểu câu nói này.

“Đừng đến tìm tôi nữa.”

Nói xong, Lục U không chút do dự ngắt điện thoại.

Trong xe u ám, Hứa Trầm Chu châm một điếu thuốc.

Bởi vì phẫn nộ và không cam lòng, tay cầm thuốc cũng không kìm được mà run rẩy.

Anh ta không biết vì sao Lục U luôn dịu dàng ngoan ngoãn lại kiên quyết với chuyện chia tay như vậy.

Thật ra hai người muốn chia tay cũng không sao cả. Vào thời điểm nhà họ Lục phá sản, ba mẹ Hứa đã sớm yêu cầu bọn họ chia tay.