Chương 8-3: Cục Dân Chính (3)

Vốn dĩ Lục U đã đặt đồng hồ báo thức vào buổi trưa, nghĩ thầm ngủ một giấc qua đi rồi tính sau!

Không ngờ đồng hồ sinh học của cô như được bố trí sẵn, 7 giờ sáng đã tỉnh, sau đó không ngủ được nữa.

Hay thật, còn cho cô thừa tận hai giờ để trang điểm nữa cơ.

Lục U như bị tiêm máu gà, không có chút buồn ngủ nào, bò dậy từ trên giường, rửa mặt, chải đầu, trang điểm, ngay cả quần áo cũng mặc áo sơ mi trắng thích hợp để chụp ảnh.

Nhưng dù vậy, cô vẫn không chắc chắn, rốt cuộc là muốn đi hay không.

Cô lẻn vào phòng ba mẹ, ba còn chưa về, cô lấy trong ngăn tủ ra cuốn sổ hộ khẩu, cất vào cặp mình.

Không ngờ vừa đi ra đã gặp Lục Ninh đang mặc quần áo cộc súc miệng, giật hết cả mình.

Lục Ninh vừa đánh răng vừa buồn ngủ nhìn cô: “Kết hôn thôi mà, chị lúc giật mình lúc hét, như ăn trộm ấy.”

“Ai nói chị muốn kết hôn!”

Tầm mắt Lục Ninh chuyển xuống phía dưới: “Chị cầm sổ hộ khẩu rồi kìa.”

“Chị… Thuận tay mang theo, nói không chừng… Nói không chừng anh ấy còn không tới ấy chứ.”

“Có lẽ vậy.”

Lục Ninh lấy trong tủ lạnh ra hai quả trứng gà, bỏ vào nồi: “Có lẽ tối qua anh ấy căn bản không về nhà, ngồi đợi trước cửa Cục Dân Chính cả đêm.”

“Không đến mức đó chứ.”

Lục U đứng trước gương tô son, bặm môi: “Tưởng Đạc ấy à, chuyện ngủ lớn hơn trời, buổi tối 10 giờ nhất định phải đi ngủ.”

Lục Ninh không thèm để ý nói: “Nhưng ngày hôm qua em để ý anh ấy không đi về phía nhà họ Tưởng mà đi về phía đường bên kia, Cục Dân Chính của khu vực chúng ta ở bên đó.”

“Em đoán mò rồi, có lẽ xe anh ấy đậu ở bên đó.”

“Anh ấy không lái xe.”

“Vậy nên mới sáng tinh mơ em rảnh rỗi quá nhỉ, không đi học sao?”

“Hôm nay là cuối tuần.”

Lục U vỗ đầu, bừng tỉnh như nhớ ra gì đó: “Cục Dân Chính vào cuối tuần… Có làm việc không?”

Lục Ninh: “Cuối tuần là ngày nghỉ pháp luật quy định, Cục Dân Chính không làm việc.”

Cô thở phào nhẹ nhõm, xách theo balo vui vẻ ra cửa.

Lục Ninh đuổi theo: “Mang trứng gà đi ăn nè!”

“Không ăn!”

Lục U chạy mất tăm sau một giây: “Chị đã gấp không chờ nổi muốn liên hôn cùng vị hôn phu thân yêu của chị rồi!!!”

……

Nửa giờ sau, Lục U đứng trước cửa Cục Dân Chính, choáng váng.

Ở cửa Cục Dân Chính đã có mấy đôi trang điểm hợp quy tắc, nôn nóng đứng chờ.

Mà nhân viên công tác cũng mở cửa, để bọn họ xếp hàng vào làm thủ tục.

Tưởng Đạc đứng dưới một cây ngô đồng, sửa lại cổ áo, nhìn di động xem lại kiểu tóc của mình.

Anh mặc bộ vest được cắt may cực kỳ tỉ mỉ, khí chất thiếu niên bất cần biến mất không còn dấu vết, hiện lên hương vị của người trưởng thành rắn rỏi.

Chỉ là dưới đôi mắt xinh đẹp đào hoa kia, dường như có quầng thâm mắt.

Thấy Lục U tới thật, đáy mắt anh hiện lên một tia sáng, nhưng vẫn được che giấu rất tốt.

“Sao sắc mặt khó coi vậy?”

“Ừ, tối qua truyền dịch.”

Tưởng Đạt nhìn khuôn mặt trắng nõn của Lục U, dường như đã được trang điểm kỹ càng vì anh. Dưới hàng lông mi đen nhánh là phấn mắt lấp lánh, có cảm giác mười phần thiếu nữ.

Trong lúc nhất thời anh lại thấy chân tay luống cuống, ngay cả tiếng nói chuyện cũng thay đổi: “Bây giờ mới 8 rưỡi, em tới sớm vậy?”

Lục U máy móc đáp lại: “Em đã… gấp không chờ nổi muốn liên hôn cùng vị hôn phu thân yêu của em.”

(*﹏*;)

Tưởng Đạt mím môi, nỗ lực thu lại ý cười trên khóe miệng: “Đi vào hay chờ thêm một lát?”

Lục U nhìn cánh cửa đang rộng mở, cả người liên tục rơi vào mớ hỗn độn: “Trên đường tới đây em chợt nhớ ra hôm nay là cuối tuần…. Cục Dân Chính cuối tuần vẫn làm việc sao?”

Tưởng Đạt nhìn trời: “Có lẽ là vì ngày mai là Tết Thanh Minh, được nghỉ ba ngày nên hôm nay làm bù.”

Lục U: ….