Chương 3-1: Chúc mừng (1)

Quả thật, khi còn bé tâm tư của Lục U chính là... xem Tưởng Đạc như vật sở hữu của mình.

Bởi vì toàn bộ khu này đều không có ai đối tốt với anh, cũng không ai chơi với anh. Anh không có mẹ, ba cũng mặc kệ.

Tuổi thơ dài dằng dặc của chàng trai anh tuấn này dường như chỉ có Lục U là người tốt.

Tan học hồi mẫu giáo, mẹ Lục đến đón Lục U cũng sẽ tiện thể mà đón luôn Tưởng Đạc.

Lục U một tay ôm búp bê, tay còn lại nắm tay anh trai Tưởng không được ai yêu thích.

Thậm chí cô còn cảm thấy anh cũng giống như búp bê cô ôm trong tay, là thuộc về mình, vĩnh viễn sẽ không rời đi.

Sau vụ bắt cóc kinh hoàng kia, Tưởng Đạc người ghét chó chê cũng dần dần rời xa cô.

Khi đó cô thật sự có cảm giác buồn bực.

Lớn lên một chút, khi bắt đầu tuổi dậy thì, cô bắt đầu hiểu việc kết thông gia từ bé có nghĩa là gì thì càng không muốn lại gần anh.

Tưởng Đạc tuổi dậy thì bộ dạng rất đẹp trai, khiến người không dám nhìn anh lần thứ hai. Có điều tính cách anh rất quái đản, ương ngạnh, lại còn hung hãn như quỷ dữ.

Trong mắt Lục U ngoan ngoãn khi đó, anh chính là đang sa đọa, xấu xí.

Lần ấn tượng sâu đạm nhất chính là vào năm lớp 12, cô lấy dũng khí tìm anh nói chuyện, muốn anh đừng tiếp tục ăn chơi mà hãy cố gắng thay đổi.

Lúc đó chàng trai mặc áo jacket đen, dựa người trên mô-tô, dáng vẻ cứng rắn lạnh lùng.

Anh mỉm cười, một tay đặt trên mô-tô, tay còn lại đang ôm eo hoa khôi của trường.

Chính là vẻ phong lưu bất cần đời.

"Tiểu công chúa, tìm anh có chuyện gì sao?" Anh nhai kẹo cao su, thuận miệng hỏi cô.

Lời của Lục U vốn đã lên đến môi, thế nhưng nhìn thấy cô nàng váy ngắn ở cạnh anh thì không thốt nên lời.

Cuối cùng, cô gái nhỏ mặt mày đỏ ửng, chỉ đáp. "Không có gì."

Sau đó cô nắm chặt quai balo, quay người bỏ chạy.

Phía sau lưng truyền đến âm thanh khởi động mô-tô, đám người trẻ tuổi lao vùn vụt ngang qua cô, khiến cô sợ hãi né ra.

Sau lưng chỗ ngồi của Tưởng Đạc là hoa khôi ban nãy, cô ta đang ôm chặt eo anh, cả người như dán sát lên anh.

Kể từ khi đó, Lục U đã hiểu ra, chàng trai quái gở kiêu ngọa năm đó đã không còn là người mà cô cho là vật sở hữu của mình nữa.

Bên cạnh anh đã có rất nhiều người khác rồi.

Về sau, tên nhóc Tưởng Đạc khiến thầy cô đau đầu thế mà thi đại học lại trở thành thủ khoa tỉnh khiến mọi người kinh ngạc.

Mọi người bất giác nhận ra, đứa bé bị xem thường ngày trước, đứa con riêng bị đối đãi bất công thật ra có bao nhiêu thông minh.

Khi đó ai cũng cho rằng anh sẽ điền nguyện vọng ở Thanh Hoa Bắc Đại, dù sao thành tích cũng cao như vậy, tùy tiện chọn một trường đại học cũng sẽ được nhận vào,

Nhưng mà, anh lại chọn trường đại học cùng với tiểu thanh mai.

Mọi người bắt đầu suy đoán, hôn ước của hai nhà Tưởng Lục có khi sẽ thành thật, dù sao khi họ còn bé cũng rất thân thiết.

Sau đó, Lục U có bạn trai.

Sau đó, Tưởng Đạc lấy được đề cử đi Maryland học ngành tâm lí tội phạm. Một lần đi liền là mấy năm, chưa từng quay về.

...

Gió đêm thổi đến khiến đầu tóc Lục U rối bời, khiến cô tỉnh lại từ trong hồi ức.

Cô và Tưởng Đạc nhìn nhau vài giây, không biết nên nói gì.

Con ngươi Tưởng Đạc dường như đang kìm nén cảm xúc. Nội tâm Lục U lúc này đang ủy khuất, vừa nhìn thấy Tưởng Đạc đã không kím nén nổi.

Anh một lần đi nhiều năm như vậy, đến điện thoại cũng không thèm gọi cho cô.