Chương 3-2: Chúc mừng (2)

Một lúc lâu sau, Lục U chỉ vào chậu hoa lan trên tay anh, hỏi: "Tưởng Đạc, đây là bạn mới của anh sao?"

Khóe môi Tưởng Đạc cong lên, gằn từng chữ đáp: "Là bạn - gái - mới."

"À... vậy.. chúc mừng nhé?"

"Cảm ơn..."

Chậu hoa lan tinh xảo nằm trong l*иg ngực anh nhìn mềm mại đáng yêu.

Cũng khá giống bạn gái.

"Anh phải đối xử tốt với cô ấy."

"Ừ, anh sẽ thương yêu cô ấy."

Hạ Minh Phi đứng cạnh bọn họ, nghe thấy đoạn đối thoại này chỉ biết... im lặng!

Hai người có thể nói tiếng người không?

"Nghe nói em bị cắm sừng rồi?"

Lục U nhìn Tưởng Đặc, nhận ra được giọng nói trêu chọc của anh, hệt như trước đây.

Cô thản nhiên đáp. "Đúng vậy, em chia tay rồi."

"Khéo quá." Tưởng Đạc tiện tay mạnh mẽ vứt "bạn gái" xuống nước. "Anh cũng độc thân."

Hạ Minh Phi: "..."

Chậu hoa lan mấy trăm vạn đó có tội tình gì chứ!!!

Lục U lại hỏi anh: "Tưởng Đạc, anh nghỉ hè nên về đây sao?"

Tưởng Đạc nhìn mặt nước lạnh giá đang phủ một lớp sương mờ giữa tiết tháng Ba, anh đáp: "Anh du học ở Bắc bán cầu, chỗ đó vẫn chưa được nghỉ hè."

"Đúng nhỉ." Cô gái nhỏ ngốc nghếch cười. "Vậy anh tốt nghiệp thạc sĩ rồi hả? Nhanh thật đấy."

"Là tốt nghiệp bác sĩ."

Nhân học cùng tâm lí tội phạm kết hợp với nhau, cộng thêm đầu não thiên phú của Tưởng Đạc, anh chỉ cần một thời gian ngắn đã hoàn thành chương trình học mà người bình thường phải mất rất nhiều năm.

Bầu không khí bỗng chìm vào yên lặng một lần nữa.

Lục U không biết phải nói gì, vừa lúng túng vừa xấu hổ, chỉ có thể tạm biệt anh: "Vậy em về nhà trước đây, tạm biệt."

Lúc Lục U vẫy tay quay người rời đi, Tưởng Đạc bỗng nói: "Em không nhận ra ông đây đang khẩn trương sao?"

Anh không nói lời này còn đỡ, bây giờ nói ra lại khiến nhịp tim Lục U đột ngột nhảy lên, cô quay đầu nhìn anh.

Anh đứng ở cầu thang, gió sông nhẹ nhàng, sau lưng anh là thành phố đầy ánh đèn phản chiếu trên mặt nước.

Chàng trai nhếch môi, nở nụ cười không có ý tốt.

"Khẩn trương cái rắm!"

...

Chuyên ngành thiết kế thời trang và tâm lý học đều là hai ngành đứng đầu của đại học Thanh Phù. Có điều sinh viên sau khi tốt nghiệp được tuyển dụng rất ít.

Lớp học thiết kế thời trang của giáo sư Kevin là môn Lục U thích nhất.

Anh ta cột bím tóc nghệ thuật nho nhỏ, đeo kính gọng đen, nhìn vô rất có cảm giác. Anh ta còn từng thiết kế cho thương hiệu xa xỉ Dior.

Trên lớp, giáo sư Kevin trình chiếu một tòa kiến trúc và yêu cầu học sinh tự tay thiết kế những bộ quần áo phù hợp theo phong cách này.

Hơn nửa giờ sau, các sinh viên lần lượt đều hoàn thành bản thiết kế.

Tô Nhị không nhìn được đem bản thiết kế của mình cho Lục U xem: "Thấy áo, tớ vừa hoàn thành đấy."

Lục U nhìn bản vẽ của cô, là một chiếc váy loe kiểu retro phức tạp.

"Cảm giác giống như xuyên từ thế kỉ 21 về thời Trung Cổ."

"Đúng vậy, tớ chính là muốn cảm giác Trung Cổ." Tô Nhị nhỏ giọng, tự hào nói. "Chiếc váy này mà được bán trên mấy sàn thương mại điện tử nhất định doanh thu sẽ tốt cho coi."

"Có điều... cậu nhầm đề sao?"

"Hả? Đề gì?"

Lục U chỉ vào kiến trúc trình chiếu phía trên. "Tụi mình cần thiết kế phong cách hiện đại giản dị kiểu này mà."

"Cái gì! Còn có đề nữa hả?"

"..."

Cô hiểu rồi, bạn cùng phòng căn bản không có nghe giảng.

Đúng lúc này, giáo sư Kevin nói: "Bây giờ, mời các bạn sinh viên nào tự nguyện muốn chia sẻ tác phẩm của mình. Tôi sẽ chọn cái tốt nhất để đưa vào sách do chính tôi biên soạn. Mặc dù sách không được phát hành, trên thị trường các em cũng sẽ không mua được, nhưng tin tôi đi, chuyện này đối với tương lai thiết kế sau này của các em nhất định có ích."

Lời vừa dứt, phần lớn sinh viên đều nhao nhao tự đề cử, muốn lên bục chia sẻ về bản thảo của mình.

Ánh mắt giáo sư Kevin ngoài ý muốn bắt bẻ, lắc đầu liên tục, đánh giá cũng rất sắc bén, hoàn toàn không chừa cho ai mặt mũi.

"Không có cảm giác, thương mại hóa quá, hợp với khẩu vị đại chúng. Có điều nếu giới thời trang tương lai của Trung Quốc mà đều là các em thiết kế như vậy thì đi tong!"

Người bị anh ta nhận xét sắc nhọn như vậy là nữ sinh tên Tôn Thấm. Cô ta cầm bản thiết kế Hắc Hồ Điệp kết hợp với với váy trắng đơn giản, cắn răng nói. "Hợp với trào lưu đại chúng có gì không tốt ạ? Không phải động lực phát triển cái ngành nghề này cũng là thương mại sao thầy?"

Lời vừa nói liền được rất nhiều bạn học tán thành.

Tôn Thấm nhận được sự đồng tình, dũng khí tăng lên, ngẩng đầu nhìn về phía Kevin.

Kevin cười lạnh: "Em cảm thấy một nhà thiết kế giỏi là một nhà thiết kế sẽ đi theo trào lưu sao?"

"Chẳng lẽ không đúng sao ạ?"

"Dĩ nhiên, tôi không phủ nhận việc trong nước có rất nhiều thiết kế như vậy. Tất cả đều là vì tiền mà kết hợp giữa thẩm mỹ trào lưu đại chúng. Có điều một nhà thiết kế chân chính chính là một nghệ thuật gia, mà đối với nghệ thuật gia thì họ vĩnh viễn chính là người tạo ra trào lưu."

Những lời này lập tức khiến các sinh viên rơi vào trầm tư.

Quả thực, người đứng đầu ngọn sóng ... sẽ không bao giờ là người chạy theo xu hướng, mà là người sáng tạo.