Chương 5: Tất Cả Đều Cho Hai Người, Quan Trọng Là Có Nổi Hay Không?

Trịnh Thể Lan nghiến răng.

Bà ta mắng Diệp Ngữ Ninh: "Hãy sắp xếp nơi này trước khi mày kết hôn và giao mọi thứ cho Đồng Đồng!"

Vốn dĩ bà ta không muốn vội vàng như vậy. Nhưng bây giờ chuyện này xảy ra, làm sao lại có người dám sỉ nhục Đồng Đồng của bà ta như vậy?

Sau này bà ta sẽ cho mọi người xem nơi này rồi sẽ thuộc về ai.

Bà ta tưởng rằng điều này sẽ đánh mất khí thế của Diệp Ngữ Ninh, nhưng Diệp Ngữ Ninh lại thờ ơ gật đầu: "Được rồi, không thành vấn đề!"

Cô đồng ý một cách vui vẻ khiến vẻ mặt của Trịnh Thể Lan và Diệp Đồng lập tức cứng đờ.

Cô lại đồng ý nữa à?

Cô đồng ý và gả vào nhà họ Tần mà không chút do dự?

Bà ta và Diệp Đồng không biết Diệp Ngữ Ninh đang có ý đồ gì.

Không lâu sau bọn họ liền nghe thấy Diệp Ngữ Ninh nói với Vương Tấn: "Thông báo cho mọi người và xử lý việc bàn giao ngay lập tức!"

Vương Tấn gật đầu: “Văn phòng mới đã chuẩn bị xong, tôi sẽ lập tức thông báo cho toàn thể nhân viên chuẩn bị dọn ra ngoài.”

Những lời này vừa nói ra, không khí liền trở nên ngột ngạt.

Cơn giận còn chưa tắt của Trịnh Thể Lan lại bùng lên: "Diệp Ngữ Ninh, mày có ý gì?"

Diệp Ngữ Ninh nhún nhún vai: "Như ý bà muốn, tôi đều giao cho bà, được không?"

"Vậy tại sao lại dẫn người đi?"

"Vậy bà đi hỏi xem có ai chịu ở lại không?" Diệp Ngữ Ninh vẫn cười nói.

Thái độ bất cần và nắm trong tay mọi thứ này đã trực tiếp khiến Trịnh Thể Lan tức giận.

Diệp Đồng cũng cảm thấy vô cùng nhục nhã trước những lời nói có vẻ bất cần của Diệp Ngữ Ninh.



Ngay lúc Trịnh Thể Lan còn muốn nói thêm gì nữa, Diệp Đồng rốt cuộc không nhịn được nữa ôm lấy bà ta: "Mẹ, đừng nói nữa, chúng ta trở về đi!"

Hôm nay cô ta quá nóng vôi, mọi thứ trong tay Diệp Ngữ Ninh vốn là của cô ta, tại sao vào lúc này cô ta lại phải sốt ruột?

Bọn họ nên đợi cho đến khi Diệp Ngữ Ninh kết hôn với tên ngốc nhà họ Tần đó!

Trịnh Thể Lan rất tức giận, nhưng nhìn thấy những người ở đây nhục mạ Diệp Đồng như vậy, bà ta cũng không muốn ở lại nữa. Bà ta hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Ngữ Ninh và mang Diệp Đồng rời đi.

Cánh cửa văn phòng bị đóng sầm lại. Tuy nhiên, tâm trạng Diệp Ngữ Ninh rất tốt, nhìn Vương Tấn vẫn chưa bình tĩnh lại: “Thật sự không bằng bọn học mẫu giáo sao?” Cô không nhìn thấy tranh của Diệp Đồng, nhưng có vẻ như Vương Tấn chọc tức như vậy là không tốt lắm.

Vương Tấn: “Không những không bằng bọn nhỏ ở nhà trẻ, mà còn tệ hơn là chó mèo cào!” Diệp Ngữ Ninh nén cười gật đầu nói: "Nhớ kỹ, tôi thích cậu ăn ngay nói thật, cậu đi làm việc mình đi."

"Được." Vương Tấn gật đầu rồi đi ra.

Diệp Ngữ Ninh nhấc điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn của Diệp Đồng.

Lần này cô ta không lợi dụng hay khoe khoang, nội dung chỉ đơn giản là những lời lẽ xúc phạm khó coi. Nhìn những nội dung này, Diệp Ngữ Ninh không hề tức giận, trong đầu cô tràn ngập cảnh tượng bực tức của hai mẹ con bọn họ. Cô đáp lại bằng hai từ với tâm trạng vui vẻ: "Đồ con lợn ~!"

Điều này khiến Diệp Đồng ở đầu bên kia điện thoại tức đến phát điên.

Cô đặt điện thoại xuống, đi vào phòng họp, sau hai cuộc họp liên tiếp cũng đã đến giờ tan sở.

Diệp Ngữ Ninh nghĩ đến người chồng cô vừa đăng kí kết hôn, chợt nhớ ra rằng cô vẫn chưa gửi địa chỉ của mình cho anh.

Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra và chuẩn bị gọi cho Tiêu Lâm Dạ. Kết quả là tin nhắn của người đàn ông đó được gửi trước: "Em vẫn chưa gửi địa chỉ cho tôi".

"Xin lỗi, tôi bận quá quên mất, anh đang ở đâu? Tôi đi tìm anh!’

“Gửi cho tôi vị trí của em, tôi sẽ đến tìm em!"

Trên màn hình, Diệp Ngữ Ninh cảm nhận được một chút sự kiểm soát của người đàn ông.

Nghĩ rằng cô vừa mới kết hôn với một người mà cô ngẫu nhiên tìm thấy, chẳng lẽ anh là một người theo chủ nghĩa cực đoan sao?

Vừa nghĩ, cô vừa gửi vị trí cho Tiêu Lâm Dạ.

Đối phương đáp: "Tôi ở gần đây, đợi tôi mười phút."



"Công ty chúng tôi có một nhà hàng Tây ở tầng dưới, anh có thể trực tiếp đến đó."Lúc này cũng đã đến giờ ăn tối, buổi trưa chưa ăn nên bay giờ Diệp Ngữ Ninh đã rất đói, trả lời tin nhắn xong, cô nhanh chóng đến văn phòng thu dọn đồ đạc.

Khi đến nhà hàng, từ xa cô nhìn thấy Tiêu Lâm Dạ đang ngồi ở vị trí cửa sổ. Anh thay một bộ quần áo khác, không nhìn ra thương hiệu nhưng có thể thấy nó được chăm chút kỹ càng nên không có một nếp nhăn nào.

Đánh giá từ những chi tiết này, anh hẳn là một người coi trọng hình thức.

Diệp Ngữ Ninh tiến lên một bước: "Làm sao anh tới được đây?"

"Đi taxi."

Diệp Ngữ Ninh gật đầu, có lẽ phần nào đã hình dung được thân phận của anh.

Đồng thời, trong lòng cô cũng đang băn khoăn, liệu người mà cô ngẫu nhiên tìm được có phải là kiểu đàn ông phượng hoàng mà bạn thân Đường Khê của cô đã kết hôn không?

Nghĩ đến hành vi điên rồ của mình, da đầu cô lập tức tê dại! Trong trường hợp nếu rắc rối được giải quyết sau ba ngày tới, cô có thể ly hôn không?

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Diệp Ngữ Ninh liền cảm thấy mình chính là một kẻ cặn bã. Tiêu Lâm Dạ không biết cô đang nghĩ gì, liền đưa thực đơn cho cô: “Tôi không biết khẩu vị của em nên không gọi cho em.”

Diệp Ngữ Ninh: “Cho tôi mì ống vị tiêu đen và một phần bít tết tái vừa.”

Tiêu Lâm Dạ gật đầu, đưa menu cho người phục vụ.

Khi chỉ còn lại hai người, Diệp Ngữ Ninh cầm ly nước trước mặt uống một ngụm, có chút xấu hổ, cô không biết nên nói thế nào.

Dù làm rất tốt công việc của mình nhưng cô vẫn không khỏi xấu hổ khi đối mặt với người chồng mà cô không hề biết một chút gì. Nếu không phải ba ngày sau đối phó với Tần gia, cô tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện không đáng tin cậy này.

Tiêu Lâm Dạ dường như nhận ra được sự bất an của cô, tùy ý phá vỡ thế bế tắc: “Em có phiền không nếu tôi hỏi thẳng hơn một chút?”

Đây chính là điều Diệp Ngữ Ninh muốn, cô lắc lắc đầu: "Tôi không ngại!"

"Vậy em hỏi trước?"

"Có thể!" Sau khi gật đầu, Diệp Ngữ Ninh vẻ mặt có chút mơ hồ, vấn đề này nên bắt đầu từ đâu đây? Cô không có kinh nghiệm!

(Đàn ông phượng hoàng: một khái niệm dùng để chỉ người đàn ông có tham vọng lớn đến từ vùng sâu vùng xa nghèo hoặc ít nhất là gia đình không giàu có nhưng cuối cùng lại làm việc ở các thành phố lớn bằng nỗ lực của chính mình. Đây cũng là mẫu người có tư tưởng lỗi thời xuất thân từ một gia đình có quan niệm tương đối bảo thủ, có chút tiền có chút thành tựu, cực kỳ sĩ diện; kiểu như về quê thì giả vờ hào phóng, không có tiền vẫn tranh thanh toán, luôn muốn thể hiện mình thành công hơn những người cùng tuổi, trọng nam khinh nữ, nghe bố mẹ răm rắp, luôn có một đám anh chị em họ lợi dụng, đến làm phiền cuộc sống mà không thể từ chối thẳng thừng. Có vẻ thiếu quyết đoán, nhưng cũng phản ánh được sự chất phác, sống có tình nghĩa của đàn ông nông thôn).