Chương 1: Tái Sinh

Bầu trời trong xanh không một gợn mây, trong phòng học của lớp 2 của trường trung học Đông Thành, một nhóm học sinh nhộn nhịp đang thì thầm với nhau.

Ở hàng cuối cùng cạnh cửa sổ, thiếu niên đang ngủ trên bàn không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Giang Tuyết, người vừa bên ngoài trở về, chọc chọc vào cổ tay trắng nõn của thiếu niên.

Thận trọng nhẹ giọng gọi: "Lâm ca, mau dạy đi."

Sau khi gọi nhiều lần, thiếu niên đã nhúc ních.

Thiếu niên chậm rãi đứng thẳng lên, không biết vì sao, toàn thân mềm nhũn, đau đớn giống như bị xiềng xích trói buộc.

"Anh Lâm Yến, tối qua anh lại chơi game à? Sao sáng sớm mà đã buồn ngủ như vậy?" Giang Tuyết chính là bạn chơi từ nhỏ của Lâm Yến, biết rất rõ thói quen hàng ngày của cậu.

Bên tai có tiếng ong ong, giọng nói này rất quen thuộc, hình như là anh em chơi với nhau từ nhỏ của cậu Giang Tuyết.

Lâm Yến cố gắng mở mắt ra.

Trong chốc lát, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào làm cậu ngẩn ngơ.

Có một số ký tự lớn được viết rõ ràng trên bảng đen.

[Lớp 2, trường trung học phổ thông, chào mừng! 】

Lâm Yến nặng nề nhắm mắt lại, lớp học quen thuộc, bạn cùng lớp quen thuộc, mọi thứ đều quen thuộc.

Nó giống như mình trở lại trường trung học.

Cuộc vật lộn trước cái chết?

Giang Tuyết giơ tay lắc lắc trước mặt cậu: "Còn chưa tỉnh sao? Vậy anh phải kiên trì, nghe nói giáo viên chủ nhiệm lớp này là tổ trưởng khối hai của trường trung học phổ thông, nếu như bị bắt gặp sẽ bị hành cho ra bã luôn."

“Lần này trường đặc biệt còn sắp xếp anh vào lớp 2.”

Lâm Yến nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, cổ họng nghẹn lại, khó khăn gọi tên anh ta: "Giang Tuyết."

Giang Tuyết tràn đầy nghi ngờ: "Lâm ca anh có chuyện gì trực tiếp nói a."

Lâm Yến giơ tay nhéo mặt anh, hỏi anh: "Đau không?"

Đau dĩ nhiên là đau rồi, bị véo mặt như vậy có thể không đau sao.

Nhưng với tư cách là một người anh em có tư cách, Giang Tuyết bày ra vẻ mặt chân thành: "Không đau."

Lâm Yến mỉm cười.

Đây thực sự là một giấc mơ.

Trong lớp học đầy người, cậu mỉm cười.

Người thiếu niên cười lên, nét mặt hơi cương nghị dịu đi, đôi mắt màu nâu nhạt trong veo như hồ nước suối, khóe miệng nhếch lên khiến cậu nhìn có vẻ ngoan ngoãn lẫn một chút trẻ con.

Tất cả học sinh trong lớp đồng loạt nhìn về phía sau, người được cả trường công nhận là kẻ độc đoán, nổi loạn và không biết kiềm chế, Giáo bá.

Đột nhiên... cười!

Sau một phút im lặng, lớp học trở nên nhốn nháo.

"Cậu có thấy không?!" Cô gái đeo kính gần Lâm Yến nhất trông có vẻ lo lắng, và nói với bạn học nữ phía trước, "Giáo Bá vừa cười kìa"

Bạn của cô gái vẻ mặt xấu hổ: "Thật đáng sợ, lại có người xui xẻo rồi!"

Không chỉ có hai nữ sinh này nghĩ như vậy, mà hầu như tất cả mọi người trong lớp 2 đều nghĩ như vậy, ngoại trừ Giang Tuyết, mọi người đều trông rất sợ hãi.

Lâm Yến: "..."

Vâng, đó là điều không thể tránh khỏi mà....

Lúc mới nhập học, Lâm Yến ngay khi bước chân vừa vào trường đã đυ.ng độ với cựu học sinh chuyên bắt nạt học sinh, anh ta rất hung hãn, cả hai hẹn nhau ra ngoài trường vào thứ Sáu.