Chương 2: Tái Sinh

Cuối cùng, Lâm Yến đã chiến thắng tuyệt đối, và nhanh chóng tập hợp được một nhóm anh em dưới trướng, và Giáo bá của trường đã được truyền cho cậu.

Giáo bá mới bắt đầu cuộc sống hàng ngày độc đoán của mình, chế giễu omega của trường, bắt nạt các AIpha tương tự, chà đạp beta và giải quyết mọi thứ bằng bạo lực.

Lúc đầu, giáo viên cố gắng kiểm soát, nhưng càng kiểm soát, càng tệ hơn, và cuối cùng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt mà cho qua.

Cứ như vậy cả trường tránh cậu như tránh tà, vừa nhìn thấy cậu liền đi đường vòng.

Khi đó, Lâm Yến cảm thấy rất oai phong, nhưng đáng tiếc là lúc đó cậu không biết rằng mình đang đâm đầu vào chỗ chết.

Như đã nói đi càng nhanh, thì càng đến ngần cái chết nhất.

Khi các học sinh còn đang thảo luận, thì từ cửa lớp truyền đến giọng nói mạnh mẽ của Thầy chủ nhiệm: "Mọi người yên lặng, thầy biết các em được phân công vào lớp của thầy rất cao hứng, sau này còn có nhiều chuyện kích động hơn nữa, cho nên." Đừng lãng phí thời gian của mình."

Các bạn học sinh trong lớp không ngờ thầy chủ nhiệm được đồn thổi lại khá hài hước.

"Thầy hôm nay có chuyện tốt muốn nói với mọi người..."

Thầy chủ nhiệm đang định nói tiếp thì có tiếng động từ cửa lớp.

"Xin chào, tôi đến muộn."

Giọng nói sạch sẽ, uể oải, và rất lịch sự.

Tất cả học sinh đồng loạt nhìn về phía cửa, không giấu được vẻ hưng phấn, chỉ có Lâm Yến ở hàng sau vẫn còn ngẩn ngơ, không có chú ý tới bên này.

“Không sao, em đến vừa đúng lúc.” Vương Diên Hải nhìn lướt qua phòng học, chỉ vào hàng cuối cùng nói: “Ở đó vẫn còn chỗ trống.”

Ninh Hữu Cơ liếc nhìn vị trí ở hàng sau.

Anh bước qua.

Học sinh trong lớp nín thở.

Ninh Hữu Cơ, học sinh đứng đầu lớp, phá vỡ điểm cao nhất của trường, và được kỳ vọng sẽ trở thành học sinh danh dự đáng tự hào của nhà Trường.

Anh ta cao khoảng 1,87 mét, mặc đồng phục học sinh màu trắng, ngũ quan âm trầm, một đôi mắt phượng đuôi mắt hếch lên, toát ra khí chất tao nhã độc nhất vô nhị, khi không cười lại cho người ta cảm giác áp bức mà xa lạ không dám đến gần.

Bây giờ cả hai kẻ giá bá và giáo thảo đều đang học lớp 2.

Lâm Yến đang bị phân tâm thì đột nhiên có một bóng người lọt vào tầm mắt của cậu.

Từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy khıêυ khí©h.

Trong phút chốc, không khí trong lớp trở nên căng thẳng như lửa đốt.

Khi Lâm Yến nhìn thấy khuôn mặt của Ninh Hữu Cơ, đôi mắt sáng màu của cậu lấp lánh.

Chính là anh ấy.

Người duy nhất khϊếp trước cậu mắc nợ - Ninh Hữu Cơ.

Những ký ức trước khi chết hiện ra trước mắt, vì sự ngu muội và vô ý của mình, cậu đã làm phật lòng rất nhiều người, cuối cùng khiến người nhà của cậu phải đau khổ.

Trước khi chết, cậu hận, cậu khó chịu, cậu không cam lòng, nhưng tất cả đều không thay đổi được sự thật.

Xã hội ai cũng có thời gian như nhau, muốn nắm lấy vận mệnh mà sống thì phải trân trọng từng phút từng giây.

Trong thế kỷ mới năm 3540, tri thức dường như là cách duy nhất để tồn tại, và trí thông minh chính là tiêu chuẩn để đo lường địa vị của mình.

Ninh Hữu Cơ là một vị thần học tập, anh ấy có sức mạnh để bảo vệ người khác, nhưng cơ hội chỉ có một, nhưng khi cậu gặp nguy hiểm, Ninh Hữu Cơ đã bảo vệ cậu.

Lâm Yến không biết tại sao anh lại làm điều này, nhưng cậu rất biết ơn anh.

Lúc nhắm mắt xuôi tay, cậu đã nghĩ, nếu có kiếp sau, cậu nhất định sẽ chăm chỉ học tập, bảo vệ những người quan trọng của mình, trả hết nợ nần.

Lại mở mắt ra, ông trời lại nhẫn tâm bắt cậu giãy giụa trong giấc mộng.

Dưới sự theo dõi của cả lớp, Giáo bá chuyên quyền độc đoán đã chủ động chào đón Ninh Hữu Cơ.

"Xin chào."

Ninh Hữu Cơ đứng tại chỗ, không ngờ cậu sẽ chào hỏi mình.

Anh nheo đôi mắt đen lại và gật đầu với Lâm Yến để đáp lại.

Bầu không khí giữa hai người thật kỳ lạ và hài hòa.

Cả lớp im lặng, thất thần nhìn nhau, bàng hoàng không nói nên lời.

Vương Diên Hải khá ngạc nhiên, thật hiếm khi một đứa trẻ như Lâm Yến lại chủ động chào hỏi người khác.

Sau khi thấy bọn họ đều ngồi xuống, Vương Diên Hải tiếp tục đề tài còn dang dở: "Các bạn lớp 2 chú ý, đầu tháng sau sẽ có một bài kiểm tra trí thông minh, các em nên chuẩn bị cho tốt, chuyện này có liên quan đến mục tiêu tốt nghiệp của các em."

Những lời này vừa nói ra, giống như một quả bom nặng nề giáng xuống đầu bọn họ.

Tất cả học sinh trong lớp 2 đã hoàn hồn trở lại.

Bài kiểm tra trí thông minh đại diện cho điều gì? Nó đại diện cho địa vị tương lai của họ trong xã hội.

Đôi mắt của Lâm Yến lóe lên, giống như âm mưu điều gì đó.

Bây giờ là thế kỷ thứ 3540, đỉnh cao của nguồn gốc của trí thông minh.

Kiếp trước cậu ngu dốt không biết gì, luôn ỷ vào mình là AIpha mà tung hoành, chỉ khi ra vào xã hội, cậu mới nhận ra vạn vật đều có quy luật của nó, trí tuệ chính là quy luật duy nhất đo lường thế giới này.

Khoảng cách giữa con người với nhau ngày càng rộng ra.

Chỉ cần bạn trở thành một người thông minh, sẽ không có ai dám làm gì bạn, kể cả khi bạn là một con người bình thường nhất.

Khoảng cách cực đoan này cũng đã gây ra tình trạng xã hội hiện nay, nơi mà mọi người đều khao khát trở thành một nhà thông thái.

Nói một cách đơn giản, đó là thế giới của những người thông minh.

Vương Diên Hải nói xong liền phát tài liệu học tập, xoay người rời đi.

Lớp học không còn ồn ào như trước, và hầu hết các sinh viên đều vùi đầu vào tài liệu.

Lâm Yến nghiêm túc nhặt tài liệu lên, nghĩ rằng ít nhất cậu cũng nên học hành chăm chỉ trong giấc mơ của mình.

Tuy nhiên, trái với mong đợi, cậu hoàn toàn không thể hiểu được những thứ này.

Ngay tại khi câụ đối chiếu tài liệu một cách bất đắc dĩ, thì trong lòng đột nhiên "Đinh một tiếng" vang lên.

Một âm thanh như điện xẹt vào óc cậu.

【Hệ thống đang tải——】

Tiếng kêu bíp--

[Tải hoàn tất, ràng buộc thành công. 】

[Kí chủ ràng buộc: Lâm Yến

Tuổi: 16

Nồng độ: 3

Bộ nhớ: 3

Quan sát: 6

Năng lực tư duy: 8

Trí tưởng tượng: 10

Phương pháp học: 0

Tổng trí thông minh: 31 (chậm phát triển)

Mức độ phát triển 98%]

Bảng thống kê, đơn giản và rõ ràng.

Dòng điện trầm mặc một hồi, thở dài nói: "Yếu như vậy."

"..."

Trong mắt hệ thống, Lâm Yến hoàn toàn yếu ở cấp độ này.

Đồng tử của Lâm Yến co rút, cố gắng trả lời giọng nói điện tử trong đầu.

" Ngươi là cái gì?" Lâm Yên cố gắng nới với giọng điệu bình tĩnh

"Không nghĩ tới định lực của cậu không tệ a, không bị tôi dọa sợ." Thanh âm điện tử vang lên rõ ràng là có trí tuệ.

Hệ thống xuất hiện quá đột ngột khiến Lâm Yến đứng bật dậy và rời khỏi lớp mà không hề chuẩn bị trước.

Ánh mắt Ninh Hữu Cơ bên cạnh nhìn theo bóng lưng Lâm Yên rời đi.

Bóng dáng thấp bé của Lâm Yến hiện ra trước mắt anh.

Anh đã gặp lại cậu sau ba năm và gần như không nhận ra nhau.

Lâm Yến đến phòng khác.

Hít một hơi, áp chế chấn động trong lòng, "Ngươi là hệ thống?"

Hệ thống thanh âm lộ ra một tia tự đắc: "Có thể nói là đúg, hoặc là có thể nói không đúng."

Hệ thống xuất hiện, có nghĩa là cậu...

Hệ thống tựa hồ biết cậu muốn hỏi cái gì, trước tiên nói: "Không sai, cậu trùng sinh."

Cậu... sống lại?

Lâm Yến nhanh chóng chấp nhận sự thật rằng mình đã được tái sinh, và kìm nén sự phấn khích trong lòng: "Ngươi tên là gì?"

Hệ thống: "Ta tên là Đồng Đồng, lần này tôi tiếp nhận nhiệm vụ giúp cậu đề cao trí lực."Trí lực? Lâm Yến chưa bao giờ nghe nói về nó cả

Trong trí nhớ của hắn, tựa hồ chia làm năm cấp, hạ trí, trung trí, cao trí, trí sư, trí thần.

Hệ thống tiếp tục nói: "Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ dành toàn bộ thời gian cho cậu, cậu chỉ cần làm theo là được."

Lâm Yến nghĩ về nội dung của của cuộc nói chuyện vừa rồi, và cậu không thể giải thích nó bằng lời.

Chậm rãi hít một hơi, mặc kệ như thế nào, cậu là người đã sống hai đời, cậu biết không có bữa cơm nào là miễn phí cả.

Vì vậy cậu hỏi: "Đồng Đồng cậu giúp tôi bằng cách nào. . ."

Hệ thống hiểu rõ lo lắng của cậu, thẳng thắn nói cho cậu biết quy tắc: "Ký chủ tôi đã xem qua bảng tình báo của cậu, thật sự là rất kinh khủng."

"Từ nay về sau, cậu chỉ cần đề cao trí lực của mình, đạt tới 2000 trí lực, trở thành trí tuệ chi thần, sau đó có thể cởi trói buộc với hệ thống, và cậu sẽ có một điều ước và cậu có thể ước tất cả mọi thứ cậu muốn thành sự thật."

Lâm Yến cau mày, cậu nghi ngờ trong giây lát, hệ thống từ đầu đến cuối chưa bao giờ nói nó sẽ nhận được gì.

Nhưng tình thế hiện tại không cho phép cậu suy nghĩ nhiều như vậy, cho nên cậu chỉ có thể làm, ngựa sống còn hơn ngựa chết a.

Dù đúng hay sai, thì thử mới biết được.

Lâm Yến: "Vậy tôi nên làm gì tiếp theo?"

Cậu không thể chờ đợi được, mỗi giây được sống lại đều rất quý giá với cậu .

Hệ thống tràn đầy nhẹ nhõm, có câu nói, ngu chim bay trước, yếu không thành vấn đề, chỉ cần nỗ lực là được.

Vì cậu đã rất ngay thẳng, nên hãy nâng cao tiêu chuẩn lên, thực hiện một nhiệm vụ có vừa trí tuệ và lòng dũng cảm.

Hệ thống phát ra nhiệm vụ thứ nhất: "Trêu ghẹo giáo thảo, để đối phương phóng thích pheromone, nâng cao trí lực."

Lâm Yến: "..."

Giáo thảo là Ninh Hữu Cơ.

Chủ nợ của mình.